Lúc này, bất chợt Lã Mông cảm thấy mình khi đối diện với Thiên lại có một cảm giác thất bại.
Thất bại hoàn toàn.
Hắn là như rồng trong loài người, là một người cao cao tại thượng có được mọi thứ như trời đất ban cho, xuất phát điểm quá cao khiến người người đều ngưỡng vọng
Người bên cạnh hắn là thuộc hạ, là bề dưới nhưng họ chỉ "kính" chứ không "nể", chỉ "tôn" nhưng không "phục"
Nếu một ngày hắn gặp nguy hiểm, đám người này đảm bảo không ai sẽ liều mạng hi sinh cứu hắn.
Nếu một ngày hắn sa cơ thất thế, đảm bảo cũng sẽ không còn ai đứng bên cạnh hắn nữa.
Còn với Thiên.
Hắn chẳng cần phải ân uy phục chúng, nhưng một câu hắn nói ra....đảm bảo đám người này sẽ xem như tín niệm bảo thủ nhất của mình, dù phải liều mạng cũng phải làm cho được.
Một ngày Thiên có gặp nguy, người chết trước tiên nhất định sẽ là họ.
Phú quý, họ sẽ như thần như nô trung thành một mực.
Bần hàn, họ vẫn xem Thiên như vương như thần một bước không bỏ hắn đi xa.
Chân chính là vương, Lã Mông hắn chỉ là một con chó ngu xuẩn còn Thiên lại như chủ của con chó, bất kỳ con chó nào cũng sẽ tuyệt đối trung thành.
Sự khác biệt như trời với đất, đến nỗi không cách nào so sáng.
Đám 9 vạn đệ tử này của Thiên tuy hiện giờ tu vi thấp kém nhưng khí chất hơn người, lòng trung thành lại nhất mực, chỉ không tới chục năm sau nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/2874514/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.