Anh ấy tới ư?
Lâm Diệu nói tiếp: “Tổng giám đốc Ân vừa đến không lâu, ngài ấy có nhắn tin cho anh, nhưng anh vừa nãy đang đóng phim nên không biết.”
Ôn Nghiên nghe vậy lấy ra di động từ trong túi, mười phút trước Ân Thời Dật gửi đến một tin nhắn.
【 Anh: A Nghiên, quay xong về phòng luôn nhé, anh đang đợi em. 】
Ôn Nghiên rất vui mừng, muốn chạy về phòng ngay lập tức, nhưng khổ nỗi đạo diễn đang rất tức giận, không thể đi về!
Cậu rất sốt ruột.
【 A Nghiên: Anh ơi, anh nhất định phải chờ em đó, đừng vội đi mất nhé. 】
Ân Thời Dật trả lời đồng ý ngay lập tức.
Ôn Nghiên ngó về bên kia, không biết phó đạo diễn đang nói gì với đạo diễn khiến ông càng thêm bực bội, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới phó đạo diễn.
Một lát sau, nhân viên công tác cầm loa đến kêu mọi người kết thúc cảnh quay buổi sáng, buổi chiều lại tiếp tục.
Ôn Nghiên không nói hai lời mau chóng thu dọn đồ dùng quay về khách sạn, Lâm Diệu cũng đi cùng cậu.
“Tít!”
Ôn Nghiên mở ra cửa phòng, quả nhiên Ân Thời Dật còn ở bên trong, anh nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại nhìn Ôn Nghiên.
“Anh.” Ôn Nghiên bước chậm tới.
Ân Thời Dật đóng lại máy tính đứng lên, cực kỳ tự nhiên mở ra vòng tay đón Ôn Nghiên.
Cả người Ôn Nghiên được Ân Thời Dật ôm vào trong lòng, ngửi được hương vị trên người đàn ông này làm cậu cảm thấy vô cùng mãn nguyện, khoảnh khắc này cậu giống như chim non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-giai-tri-nghe-noi-em-la-nguoi-thay-the/271143/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.