Sáng sớm, khi trời vẫn còn chưa sáng.
Bên ngoài nhà nghỉ có tiếng xe đi qua bóp còi inh cả, khiến Lâm Sơ Thịnh bừng tỉnh.
Cô bất giác sờ vào chỗ bên cạnh, nhưng trống rỗng.
Cô biết Quý Bắc Chu phải lên máy bay từ sớm, mà anh lại không muốn cô đi tiễn, cô gắng gượng không ngủ, nhưng không biết lại thiếp đi lúc nào.
Lâm Sơ Thịnh hơi dịch người sang chỗ Quý Bắc Chu từng nằm, chỗ đó dường như vẫn còn giữ lại hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô thấy chóp mũi chua xót, không nỡ xa anh, cuối cùng cũng không ngủ tiếp được nữa.
**
Khi Lâm Sơ Thịnh tỉnh lại, Quý Bắc Chu cũng vừa mới đi, anh thức cả một đêm, ôm cô gái ở trong ngực đến hơn nửa đêm, lúc sau anh mới đứng ở cửa hút thuốc đợi xe, ông chủ nhà nghỉ còn nói vài câu với anh.
Máy bay rời khỏi Bắc Kinh vào hơn sáu giờ sáng, rồi đến điểm trung chuyển Vân Nam, lúc đến một thành phố nào đó ở biên giới thì đã là giữa trưa.
Bên phía đài truyền hình muốn đi xem thị trường ngà voi, tê giác, vậy nên đoàn người vẫn chưa lên chiếc phi cơ cỡ nhỏ để về khu bảo hộ, mà đi tới thị trấn lân cận nào đó.
Trên dọc đường, Hắc Tử uyển chuyển nói với mấy người bên phía đài truyền hình rằng, Quý Bắc Chu là lo lắng việc quay chụp sẽ để lộ hành tung, rước lấy phiền toái.
Ngày qua Quý Bắc Chu còn từ chối phỏng vấn của bọn họ, vậy nên bọn họ cho rằng Quý Bắc Chu chỉ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466698/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.