“Ôi vãi –” Hắc Tử chửi thầm hai tiếng, sau đó hét lớn, “Nằm sấp xuống, tất cả nằm sấp xuống –” “Down! Down!” Tiếng súng và tiếng kêu hoảng loạn của động vật vẫn luôn ầm ĩ bên tai tất cả mọi người. Lâm Sơ Thịnh vẫn đang ngây người, cô chỉ cảm nhận được có một bàn tay giữ chặt lấy tay cô trong bóng đêm, sau đó cả người cô bị anh ôm chặt ở trong ngực. Quý Bắc Chu lấy một khẩu súng từ trong túi ra, sau đó bắn về phía nơi xa ở rừng mưa hai phát. Đội viên ở khu bảo hộ cũng cầm súng lên, nạp đạn lên nòng, phá vỡ cái bóng tối. Còn nghe thấy được tiếng người kêu thảm thiết. Viên đạn bay vào trên xe, tiếng ầm ĩ chói tai tựa như sắp xuyên thủng qua màng nhĩ. Tiếng súng liên tiếp vang lên ở xung quanh, Lâm Sơ Thịnh không khống chế nổi cơn run rẩy. Cả người cô được Quý Bắc Chu ôm lấy, cùng với động tác nổ súng của anh, cơ thể cô cũng run lên, bóng đêm khiến xúc giác của cô cũng trở nên rất nhạy bén. Cô có thể cảm giác được sức giật được tạo thành khi bắn viên đạn ra, đập vào trên vai anh, cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt lại. Thứ đập vào người anh, còn có cả tim của cô nữa. Tiếng súng liên miên khiến người khác khó mà thở phào. Quý Bắc Chu giữ lấy cô, dưới ánh sao ảm đạm, Lâm Sơ Thịnh bị anh kéo đến trốn ở phía sau một cái cây. Ở phía trước trụ sở là một mảnh đất trống với tầm nhìn rộng rãi, địch trong tối ta ngoài sáng, lúc này nếu như chạy loạn lộ liễu, không khác gì việc trở thành bia ngắm cho đối phương. “Có bị thương không?” Giọng nói của Quý Bắc Chu thể hiện sự sốt ruột. “Không sao.” Lâm Sơ Thịnh có thể cảm nhận rõ giọng nói của cô đang run lên. “Vậy là tốt rồi.” Lâm Sơ Thịnh không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm nhận được tay cô bị anh nắm lấy, sau đó một khẩu súng được đặt vào lòng bàn tay cô. Cả đời này cô chưa bao giờ chạm vào thứ này, cả người cũng khẽ run lên, “Anh, anh làm gì vậy?” “Chỗ này là cò súng, trước khi nổ súng nhất định phải bóp vào chỗ này, đã rõ chưa?” “Em hiểu rồi.” “Nếu nghe được tiếng anh bảo em chạy thì cứ chạy đi, cầm theo nó tự bảo vệ tốt bản thân, nếu anh không lên tiếng thì em đừng đi loạn.” “Vâng.” Lâm Sơ Thịnh gật đầu, nhưng cô đã hoảng loạn từ sớm, chân tay cả người luống cuống. “Ngoan –” Quý Bắc Chu duỗi tay xoa đầu cô rồi xoay người rời đi. Trong bóng đêm, Lâm Sơ Thịnh dựa lưng vào gốc cây lớn, đôi tay đang cầm chặt súng khẽ run lên. Một bên là tiếng súng oanh tạc dày đặc, một bên khác là tiếng kêu loạn lên của dã thú. Toàn bộ thế giới, dường như rơi vào địa ngục Tu La cực kỳ khủng bố. … Bỗng nhiên có ánh đèn sáng lên, Lâm Sơ Thịnh nghiêng đầu qua nhìn, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy có người chui vào trong xe, đèn xe lập tức xua tan đi bóng tối, chiếu sáng cả một bên rừng mưa. Có ánh sáng từ đèn xe, tình huống địch trong tối ta ngoài sáng lập tức bị xoay chuyển. Quý Bắc Chu trốn ở phía sau xe, đợi ánh đèn sáng lên, anh mượn ánh sáng cầm súng lên nhắm trúng vào một người. Một tiếng “Pằng –” vang lên, tên kia hét ré lên! Tên đồng bọn bên cạnh kia nghe thấy tiếng đi xem tình hình. Quý Bắc Chu đưa tay đẩy chốt bảo hiểm phát ra tiếng “Răng rắc –”, nhắm vào tên đồng bọn bên cạnh, tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết. Tất nhiên đối phương cũng không cam lòng chịu yếu thế, bọn họ lại bắt đầu nổ súng về bên này. Tiếng súng vang lên liên tiếp như vang vọng cả bầu trời. Dù sao nơi này cũng là trụ sở của khu bảo hộ, những đội viên đang nghỉ ngơi nghe được tiếng súng rồi chạy đến đây, Hắc Tử dẫn một nhóm người công kích từ phía bên sườn. Bị bao vây đánh từ hai phía, nhóm trộm săn bắt đầu chạy tán loạn, ném súng ra bên ngoài, nhấc tay đưa lên ôm đầu rồi đi ra từ trong rừng cây. “Mẹ kiếp, ngồi xổm hết xuống, ngồi xổm xuống –” Hắc Tử bực tức, “down, get.down!” Sau đó — Tiếng súng chấm dứt, âm thanh gào thét của dã thú cũng ngừng lại. Ban đêm, Lâm Sơ Thịnh chỉ nghe được tiếng tim đập của cô. Cô cắn chặt môi, hơi thở chưa thông, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt súng vẫn đang run lên, thậm chí cô còn không dám nhìn ngó khắp nơi. Cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến bên tai. Hơi thở của cô lại nặng dần, cô bất giác nắm chặt lấy súng, nhưng sau đó lại nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc ở trên đỉnh đầu. “Thịnh Thịnh –” Lâm Sơ Thịnh ngẩng đầu xem anh, vành mắt dần đỏ lên, ngón tay thả lỏng để khẩu súng rơi xuống. Rồi lảo đảo đứng dậy nhào vào trong lòng anh. Hơi thở quen thuộc ập vào mặt, trên người anh còn có mùi thuốc súng quanh quẩn, Quý Bắc Chu duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, anh cảm nhận được cơ thể cô đang run rẩy cùng với tiếng khóc nghẹn ngào. “Mọi chuyện kết thúc rồi, không sao nữa.” Đôi tay Lâm Sơ Thịnh vẫn ôm sát lấy eo anh, cô hoàn toàn không biết lúc ấy cô suy nghĩ gì, sự bình tĩnh, lý trí đều như mất hết đi, mọi cảm xúc đều dồn về một chỗ, không dám khóc không dám lên tiếng, thậm chí cũng không dám cử động, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động nào. Lúc này cảm xúc như bùng nổ trong nháy mắt, vành mắt ướt nóng, chỉ muốn ôm chặt người ở trước mắt. “Khụ, ờ thì…” Hắc Tử cũng biết lúc này đến đây không hợp lý chút nào, nhưng vẫn phải căng da đầu lên tiếng, “Đội trưởng.” “Ừ.” Quý Bắc Chu vẫn ôm lấy Lâm Sơ Thịnh chưa buông tay. “Mấy người hồi nãy bị anh bắt được ấy, có hai người trong đó bị bắn chết, bên phía chúng ta có mười mấy người bị thương, nhưng cũng không phải vết thương nặng, còn chúng ta bắt được mười mấy tên, vẫn chưa kiểm kê lại súng ống.” “Tôi biết rồi.” “Có mấy tên chạy thoát rồi, không đuổi kịp được.” Ban đêm ở rừng mưa nguy cơ tứ phía, lúc này đuổi theo e rằng sẽ lại có thương vong, Quý Bắc Chu gật đầu, “Đừng đuổi theo nữa, xử lý nơi này trước, đưa những đội viên bị thương đi băng bó đã.” Hắc Tử gật đầu, nhưng vẫn chăm chăm nhìn vào Quý Bắc Chu, không rời đi luôn. “Còn có việc gì à?” Quý Bắc Chu nhíu mày. “Đội trưởng, vết thương trên cánh tay anh không cần phải xử lý à?” Lúc này nguồn điện dự phòng ở trụ sở đã được bật lên, dựa theo ánh sáng, Lâm Sơ Thịnh mới để ý đến có viên đạn ghim vào cánh tay trái của anh tạo thành một cái lỗ, máu tươi đang chảy thấm ra bên ngoài. ** Trong phòng y tế Bởi vì có nhiều đội viên bị thương, mà bác sĩ ở trụ sở cũng không nhiều, ngay cả bác sĩ thú y cũng được gọi đến, mọi người chen chúc ở trong phòng y tế, Quý Bắc Chu bảo bác sĩ xử lý vết thương cho những người khác trước. Mấy người Hắc Tử, Vu Bôn lại phải đi xử lý chuyện ở bên ngoài, anh đưa một cây kéo cho Lâm Sơ Thịnh, “Cắt lớp áo này giúp anh.” Lâm Sơ Thịnh: “…” “Hay em muốn anh chết vì mất máu quá nhiều hả?” Quý Bắc Chu vẫn cứ cười. Lâm Sơ Thịnh nắm chặt kéo, cánh tay run lên, đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng nói giỡn. “Thôi để anh tự làm.” Quý Bắc Chu nói rồi định lấy lại cây kéo từ trong tay cô. “Em làm được mà.” Lâm Sơ Thịnh cắn răng, cầm lấy lớp quần áo ở cánh tay trái của anh, cắt vào chỗ bị đạn xuyên đến. Máu loãng thấm đẫm cả phần vải ấy, một viên đạn xuyên sâu vào trong da thịt anh, một ít máu vẫn đang chảy ra bên ngoài. “Tiếp theo phải làm như thế nào ạ?” Lâm Sơ Thịnh chưa từng gặp tình huống này bao giờ, cô không biết phải làm gì tiếp theo. “Để anh tự làm.” Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy anh lấy kìm kim loại, nhíp, cồn y tế, bông vải khử trùng ở trên bàn một cách thành thạo và nhanh chóng. Sau đó cô nhìn thấy Quý Bắc Chu tự gây tê cho anh, lúc này có bác sĩ đến giúp đỡ, lấy viên đạn trên người anh ra cực nhanh. Lâm Sơ Thịnh thấy cả người anh căng chặt lại, có vẻ như thuốc tê chưa phát huy hết tác dụng, cơ bắp anh hơi co lại, gân xanh trên trán nổi lên. Ngay sau đó, bác sĩ bôi thuốc cầm máu rồi bắt đầu quấn băng vải. Bác sĩ quấn hai vòng lên cánh tay anh, sau đó quay người gọi Lâm Sơ Thịnh. “come–” Lâm Sơ Thịnh đi đến, bác sĩ liền giao nhiệm vụ băng bó này cho cô. Cô vẫn luôn cảm thấy, vết thương như trúng đạn cần phải làm phẫu thuật, nhưng ở nơi này dường như tất cả đều coi như chuyện bình thường, ngay cả việc xử lý vết thương cũng làm một cách đơn giản thô bạo. Lâm Sơ Thịnh cắn răng nén lại cơn run rẩy, giúp anh băng bó lại bết thương. Đối với Quý Bắc Chu mà nói, nếu như bị thương ở bên ngoài, cho dù không có dụng cụ y tế nào mà chỉ cần có dao lấy viên đạn ra, lúc này có thuốc tê, có cồn đã là tốt lắm rồi. Quý Bắc Chu xử lý xong vết thương, Hắc Tử cũng đã đi thu xếp xong công việc được giao, rồi quay lại báo cáo với anh. “… Nửa giờ sau có cuộc họp, có cần em xin nghỉ giúp anh không? Anh về nghỉ ngơi một lát đi?” Hắc Tử để ý đến vết thương của anh. “Tôi không sao đâu.” Quý Bắc Chu có vẻ như cũng quen thuộc với chuyện bị thương này rồi, anh tìm bác sĩ để lấy thuốc hạ sốt, “Tôi đưa cô ấy về rồi quay lại phòng họp.” “Được.” Bị tấn công bất ngờ, khu bảo hộ cũng đang rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều bận rộn, Hắc Tử chào tạm biệt Lâm Sơ Thịnh rồi vội vàng rời đi. ** Ánh đèn của khu bảo hộ được bật hết lên, còn phải giải quyết những việc còn lại, sau khi bình tĩnh lại thì nhân viên công tác vẫn phải tiếp tục làm công tác trấn an động vật. Quý Bắc Chu đưa Lâm Sơ Thịnh tới bên dưới tầng lầu. “Đi lên đi.” “Anh thật sự không sao chứ?” Lâm Sơ Thịnh lo lắng. Quý Bắc Chu lại cười sau đó đến gần cô, nâng cánh tay không bị thương lên nắm lấy tay cô rồi dùng sức kéo. Bỗng nhiên không kịp chuẩn bị, cả người Lâm Sơ Thịnh ngã vào lòng anh. “Anh đang bị thương đấy.” Lâm Sơ Thịnh muốn tránh ra. “Đừng cử động, cánh tay anh đau.” Giọng nói của anh kề sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, tiếng nói còn khàn khàn trầm thấp hơn cả ngày thường tựa như còn xen lẫn cả sự yếu ớt. “Hơn nữa anh chỉ bị thương ở một bên tay, vẫn còn có thể ôm em được.” Lâm Sơ Thịnh ghé vào trong ngực anh, không dám cử động loạn. Đau lòng rồi lại thấy sợ. “Vẫn còn sợ hả?” Giọng nói anh truyền từ phía đỉnh đầu xuống, vẫn luôn đê mê ấm áp. “Hơi hơi.” Cô chỉ là một người bình thường, sao lại không sợ chút nào được chứ. “Sẽ không có lần sau nữa.” Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô. Lâm Sơ Thịnh cắn răng, cũng ôm chặt lấy eo anh. —— Sáng sớm hôm sau, khu bảo hộ khôi phục lại vẻ như thường, nếu không có những vết đạn còn lại thì chuyện xảy ra tối qua tựa như chỉ là một giấc mộng. Không ai hoang mang lo sợ bởi vì bị thương hay bị tấn công, tất cả đều trở lại như cũ. Thậm chí mọi người còn không kịp thu dọn tàn cuộc đã bắt đầu quay lại làm việc. Dưới sự sắp xếp của các đội viên, Lâm Sơ Thịnh cùng với mấy người nhà Ôn Bác lên đường về, người đi tiễn bọn họ là Vu Bôn, lúc trước cánh tay anh ấy bị thương, không cần tham gia công việc tuần tra mà chỉ phụ trách công việc hậu cần phía sau. Cho đến khi lên chiếc phi cơ nhỏ rời khỏi mảnh đất rừng mưa này, Lâm Sơ Thịnh vẫn chưa được gặp Quý Bắc Chu. Cô nghe Vu Bôn nói anh lại đi đến thị trấn suốt trong đêm, đến thảo luận với cảnh sát địa phương về chuyện vây bắt nhóm trộm săn. Chiếc phi cơ cỡ nhỏ dừng lại ở một thị trấn nhỏ biên giới nước ngoài, thời gian quá cảnh rất dài, cả nhà Ôn Bác đi dạo ở nơi này tiện thể mua ít đặc sản địa phương, Lâm Sơ Thịnh lại nhìn thấy những sạp nhỏ bán chế phẩm từ ngà voi. Có rất nhiều người chọn mua, một nhóm người vây quanh, bọn họ đang nghiên cứu giá cả cái nào tốt, rồi cái nào là ngà của voi lớn có “nếp nhăn trên mặt khi cười”. Rồi cô còn nghe nói, nước này được công khai lộ liễu buôn bán chế phẩm từ ngà voi, là bởi vì nước này cho rằng cách tốt nhất để bảo vệ voi chính là — Để con người săn giết chúng một cách hợp pháp! Ở nơi này, việc săn giết voi không phạm pháp. Có những người đã đổ máu hy sinh vì bảo vệ động vật, cũng có lệnh săn giết không phạm pháp của nước này. Nhìn thấy sự hung ác tàn bạo, điên cuồng ngang ngược của kẻ trộm săn, lúc ấy bạn sẽ cảm thấy, có đôi khi thế giới này cũng thật đáng châm chọc nực cười. Lâm Sơ Thịnh tạm biệt ba người nhà Ôn Bác ở sân bay Vân Nam, sau đó ngồi tàu cao tốc về nhà. Tới Giang Đô, gió lạnh nhức xương, thấm vào gân cốt. Cô về nhà rồi, còn Quý Bắc Chu… Lại hoàn toàn không có tin tức. Hết chương 66. Lời của tác giả: Mặc dù không khí của chương này có hơi u ám, nhưng mà không sao, anh Thành của chúng ta lại sắp lên sân khấu rồi… Anh Thành: Thế tôi chỉ có tác dụng tấu hài thôi hả? Anh Bắc: Còn giúp đỡ nữa, anh theo đuổi được vợ phần lớn đều là nhờ tình báo của chú em đấy. Anh Thành: (╯ ‵□′) ╯︵┻━┻
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]