Chu Tô Hồng bảo Quý Bắc Chu để ý đến Lâm Sơ Thịnh, còn bà đi đón tiếp những vị khách khác.
“Anh Quý, không cần phiền đến anh đâu, tôi đi tìm người quen là được.”
Cô cũng không phải đứa con nít ba tuổi, đâu cần người khác phải săn sóc.
“Vậy người em quen đang ở chỗ nào?” Quý Bắc Chu cười nhìn cô.
Lâm Sơ Thịnh không tìm thấy người quen nào cả, cô nhìn xung quanh một vòng nữa, rồi khẽ ho một tiếng, “Để tôi đi tìm xem, nhất định sẽ có người tới.”
“Em đi theo tôi trước, đợi bạn em đến rồi đi cũng không muộn.”
Quý Bắc Chu nói xong rồi đi vào trong chỗ đông người, hoàn toàn không cho Lâm Sơ Thịnh có cơ hội từ chối, cô chỉ đành nhắm mắt đi theo anh.
Có một nhóm đàn ông đứng chung một chỗ, trong đó một người thao thao bất tuyệt nói về những điều đã từng trải qua:
“… Ở chỗ Khả Khả Tây Lý *, cực kì lạnh, nằm ở độ cao cao hơn mặt nước biển, tôi vừa đi đến chỗ đó đã thiếu oxy nghiêm trọng, không ngừng chảy máu mũi, các anh không hiểu được đám trộm săn kia có bao nhiêu ngang ngược đâu, dám lấy dao súng thật đấu với chúng tôi.”
Khả Khả Tây Lý*: hay còn được gọi là Hy Nhĩ, là một khu vực bị cô lập ở phía Tây Bắc Thanh Hải-Thanh Tạng, Trung Quốc, là một khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc, ít thứ ba thế giới và là quê hương của 230 loài động vật hoang dã, 20 loài trong số đó nằm trong Sách Đỏ của Trung Quốc.
Mấy người xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466615/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.