Lâm Sơ Thịnh bị điện thoại đập vào mặt, rồi từ từ ngồi dậy, xem lại tin nhắn trên WeChat một lần nữa.
Đầu óc cô trống rỗng, mông lung.
Rốt cuộc anh ấy lấy được WeChat của cô từ chỗ nào? Vì sao lại muốn kết bạn với cô? Cô nên nói cái gì đây?
Điện thoại lại rung lên, Quý Bắc Chu lại gửi tin nhắn đến, nhưng là ghi âm giọng nói, Lâm Sơ Thịnh cẩn thận click mở ra, đặt điện thoại ở bên tai.
Chất giọng khàn khàn, trầm thấp bộc trực vang lên: “Lâm Sơ Thịnh?”
Điện thoại đang để sát vào lỗ tai, tựa như giấy ráp ma sát vào khiến tai cô dần dần nóng lên, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch, mãnh liệt va chạm ở trong lồng ngực, hơn nữa trong phòng cũng đang mở máy sưởi, ngay cả hơi thở tỏa ra từ chóp mũi cũng mang theo hơi nóng.
Lâm Sơ Thịnh cầm điện thoại, đắn đo mãi, cũng gửi tin nhắn lại: 【 Chào anh Quý. 】
Quý Bắc Chu trả lời rất nhanh, vẫn là voice chat: “Đã gặp nhau hai lần, sao vẫn còn khách sáo thế?”
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cô sắp phát điên rồi, không biết nên nhắn gì nữa, bèn thử dò hỏi nghi vấn ở trong lòng: 【 Sao anh lại có WeChat của tôi? 】
“Nhìn thấy ở chỗ Tiểu Úc.”
Quý Thành Úc? Lâm Sơ Thịnh cắn chặt răng, rốt cuộc thì hai anh em này muốn làm gì!
Quý Thành Úc còn hay nói anh trai là đồ đáng ghét đáng nhận ngàn đao, nhưng cô thấy cậu ta mới đúng là cái tên ngốc, cho dù anh ấy muốn lấy cách liên lạc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466614/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.