Khi quay trở về, vì lỡ chuyến xe buôn cuối cùng tới lui giữa trong thành và nông thôn, ta về hơi muộn. Về đến nhà, ta thấy sân nhà ta đèn đuốc sáng trưng, một đám người đang vây quanh. Bên trong hình như đang cãi vã, ta nghe không rõ lắm, chỉ nghe thấy giọng Trần Quý có chút tức giận: “Tiểu Vũ không phải loại người mà các ngươi nghĩ đâu, nàng ấy sẽ không bỏ đi đâu!” Trần Quý vừa nói xong, đám người kia lại xì xào bàn tán. Ta xách giỏ đẩy cửa bước vào: “Ta về rồi.” Vừa cất tiếng, mọi người đều nhìn nhau, xung quanh lập tức im phăng phắc, đồng loạt nhìn về phía ta. “Tức phụ Trần gia, sao ngươi lại về thế này?” Người nói chính là Vương thẩm, người mấy hôm trước dẫn nhi tử đến gây sự. Ta xách giỏ đặt xuống, rửa tay, rồi hỏi ngược lại: “Đây là nhà ta, Trần Quý là nam nhân của ta, ta về nhà ta là chuyện đương nhiên, có vấn đề gì à?” Vương thẩm cười trừ: “Không, không có vấn đề gì.” Thấy cảnh tượng này ta còn gì mà không hiểu? Ta về muộn như vậy, những người không có việc gì làm này, chẳng qua là những kẻ thích buôn chuyện muốn đến xem trò cười mà thôi. Ta lạnh lùng nói với Vương thẩm: “Miệng còn không lo nổi cái thân, Vương thẩm tốt nhất nên lo chuyện nhà mình đi, đừng thấy tức phụ nhà huynh đệ của bà bỏ theo người khác mà không chịu nổi khi thấy nhà người khác sống tốt.” Hàng xóm láng giềng đến xem náo nhiệt thấy không có gì để xem nữa thì lục tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-reo-cuoi/5212434/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.