Sáng hôm sau, Diệp Thanh Lan tỉnh dậy trong cơn tức trướng lờ mờ nơi bụng dưới.
Bên phải giường đã trống. Cô nhớ mang máng nửa đêm mình đã làm Chu Biệt Hạc tỉnh giấc, sau đó anh ngồi cạnh giường, kiên nhẫn xoa bụng cho cô rất lâu.
Không còn nhiều sức lực, cô lại nằm thêm chốc lát cho đến khi chị Trương gõ cửa: “Cô chủ, thấy trong người ổn chứ?”
“Vào đi.”
Chị Trương bước vào, quan sát sắc mặt cô: “Trước khi ra ngoài, cậu chủ dặn tôi để ý tình hình của cô. Đầu bếp đã hầm tổ yến táo đỏ, cô có muốn ăn chút không?”
Diệp Thanh Lan gật đầu: “Được.”
Rửa mặt qua loa bằng nước ấm, cô thay một chiếc váy sơ mi đen, phối cùng thắt lưng bạc dạng mắt xích. Hôm nay phải họp với bên Tại Tư, cô ngồi trước gương, cẩn thận tô thêm chút son môi, để bản thân trông tươi tắn hơn.
Sự yếu ớt trong kỳ kinh nguyệt chỉ có thể để lại sau cánh cửa gia đình. Bước vào môi trường công việc, nếu không muốn bị nhìn bằng ánh mắt phân biệt giới tính, cách duy nhất chính là tự mình gạt bỏ khái niệm ấy.
Hồi còn đi học, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, cô từng nhận được không ít “ưu đãi”. Với nhan sắc ấy, người ta luôn gắn cho cô cái nhãn “bình hoa” mong manh, thậm chí cái yếu đuối kia cũng được coi như một nét đáng yêu.
Nhưng rồi, trước khi tốt nghiệp đại học, cô xin đi dạy học ở vùng nông thôn một năm.
Lúc ấy, vừa trải qua đổ vỡ nặng nề trong tình cảm, cô suy sụp, chẳng còn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856813/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.