Thanh Lan nhận ra phản ứng vừa rồi của mình hơi thái quá.
May mắn thay, chút sóng gợn ấy nhanh chóng qua đi. Chu Biệt Hạc tiếp tục đưa cô đi sâu vào trong.
Không khí trong hầm rượu ẩm nặng, khó lưu thông. Họ không ở lâu, chỉ chọn hai chai rồi rời đi.
Trở lại mặt đất, từ xa, chuông gió leng keng trong gió, lẫn vào hương hoa thoang thoảng khắp sân.
Ngón tay của Diệp Thanh Lan khẽ run, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, một lớp mồ hôi mỏng đã thấm ra, lạnh lạnh.
Bữa cơm đầu tiên ở nhà họ Chu diễn ra khá hòa thuận. Tương Vân Khinh và Chu Hoài Sơn đều là những người thân thiện, không hề ra vẻ. Họ trò chuyện vài câu về công việc của cô, tiện thể cũng hỏi thăm sức khỏe của Diệp Bỉnh Sơn.
Thứ hai, cô trở lại guồng công việc thường ngày.
Mang theo trong đầu đầy ắp bản brief, Diệp Thanh Lan từ phòng họp bước ra, đồng nghiệp cũng lần lượt quay lại chỗ ngồi. Cô ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước rồi mới chú ý thấy trên bàn làm việc có một chiếc hộp màu cam không biết được đặt ở đó từ khi nào.
*Từ “brief” (đọc là bri:f) có nghĩa là bản tóm tắt nội dung.
Là nhãn hiệu đồ da quen thuộc. Trước khi vào họp còn chưa thấy, nên Diệp Thanh Lan gọi Tiểu Dương vào.
“Chị gọi em ạ?”
“Cái này ở đâu ra vậy?”
Tiểu Dương chớp đôi hàng mi chuốt mascara long lanh: “Lúc chị đang họp, có một trợ lý mang tới, còn dặn em chuyển lời: ‘Đây là lễ tạ lỗi của ngài Nhiêu, mong chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856811/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.