Sự mong chờ này đã tan thành mây khói sau khi rời khỏi Thuận Thiên phủ chưa được mấy ngày.
Ta ngồi trong xe, lắc lư điên đảo đến mức có mấy lần suýt thì nôn mửa, nhớ đến những lời miêu tả trong thư Triệu Kỳ viết, chỉ cảm thấy mình bị hắn lừa một vố đau rồi. Ra khỏi Thuận Thiên phủ chính là đường núi, không chỉ xóc nảy gập ghềnh, còn có nhiều dã thú.
Dù đã đi theo quan đạo, trạm dịch ở ven đường vẫn cách nhau không đồng đều, ăn ngủ đều kém xa so với ở Kinh thành.
Rõ ràng đã sắp đầu hạ, gió Bắc lại vẫn cứ càn quét mãnh liệt, xuống xe đứng chốc lát tay chân ta đã lạnh như băng. Qua đến Đại Đồng, ta còn bị nẻ da.
Còn về thảo nguyên, cây cỏ khô héo vàng úa nhú ra được ít chồi non, cứ như mấy cọng tóc đen vừa mọc trên một cái đầu hói, trái một chòm phải một chòm, khó coi chết đi được. Càng không che đi được phân của súc vật ở khắp nơi, ngựa, trâu bò, dê... Gió thổi qua, mùi vị xông vào mũi thật khó mà nói thành lời.
Một đường này không biết ta đã hối hận bao nhiêu lần, chỉ muốn dẹp đường quay về kinh.
Nhưng lại nghĩ đến mình đã dùng hết sạch nhân tình và miệng lưỡi cho một lần này thế nào, đi được nửa đường quay về phỏng chừng sẽ bị người ta kể thành chuyện cười... Chỉ đành căng da đầu mà tiếp tục kiên trì.
Mắng thầm vô số lần trong lòng, trên đường đi rồi lại dừng, gần ba tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-cung-bo-qua-nguoi-va-ta/3358901/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.