Chương trước
Chương sau
Tiết trời đang vào xuân đáng ra phải ấm áp, nhưng năm nay lại khác so với những năm trước đây, trời đất lúc này vẫn như đang vào đông và còn có phần giá rét hơn.
Lúc này trong rừng rậm núi sâu, có một bóng hình nhỏ nhắn trùm áo choàng màu đen che kín mình, đứng nói chuyện với một người đàn ông.
Có thể vì cuộc trò chuyện diễn ra không tốt, nên sắc mặt của người đàn ông kia rất khó coi.
Hắn ta nhếch khóe môi cười khinh thường: "Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nghĩ xem hiện giờ lũ người dốt nát ngoài kia đều đang chửi mắng ngươi thành ra thế nào, cũng đoán xem hôn lễ của trượng phu ngươi và đại công chúa sớm muộn gì cũng sẽ cử hành thôi, ngươi không thấy tức giận sao, không muốn phá hoại hôn lễ của họ sao?"
Thức Vân mím môi siết chặt nắm tay.
Thấy nàng có phần lung lay, hắn ta nói tiếp: "Lũ người đó khinh thường ngươi, chà đạp lên tình cảm của ngươi, ngươi thì bị đối xử lạnh lùng, còn họ ở trong phủ vui vẻ hạnh phúc, ngươi cam tâm sao? Thức Vân."
Thức Vân không nói gì, chỉ phóng tầm mắt nhìn vào nơi xa, ngày đó sau khi bị vạch trần, Trường Lăng cũng chưa từng bước vào phòng nàng nữa, cho dù nàng tìm chàng, chàng cũng sẽ phái người khác ra ứng phó chứ không chịu gặp mặt nàng.
Mà chuyện này cuối cùng cũng không biết bị ai phát tán ra ngoài, khiến cho mọi người ở cả kinh thành đều biết chuyện nàng hướng phu quân hạ Trùng cổ, mỗi lần nàng đi ra khỏi phòng nếu không bị những ánh mắt soi mói của người hầu nhìn chằm chằm thì cũng sẽ nghe thấy tiếng đám người hầu đó ở xa chỉ trỏ nói nàng độc ác là ma quỷ, Thức Vân sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nhưng trên hết vẫn là sự lạnh lùng của Trường Lăng làm nàng đau lòng nhất, nó như ngàn nhát dao cứa vào tim nàng, nàng có thể không quan tâm tất cả mọi người, nàng chỉ quan tâm chàng thôi.
Liệt Dạ đứng nhìn nàng, cười một cách quỷ dị, hắn ta tin chắc nàng sẽ nghe theo lời hắn...
[...]
Trời đã tối, đèn đã lên, nhưng đã mười ngày Trường Lăng vẫn tránh nàng như cũ, Thức Vân ngồi trên xích đu trong sân nhìn những cây hoa mai, nhớ lại những ngọt ngào ngày xưa, càng thêm đau lòng.
Nàng cắn môi đứng dậy đi đến thư phòng muốn tìm chàng, lần này mặc kệ bất cứ ai ngăn cản nàng cũng phải gặp chàng cho bằng được.
Nhưng lúc Thức Vân đến thư phòng thì Trường Lăng không có ở đó, nên nàng định đi chỗ khác tìm chàng thì có một cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi tới, Thức Vân nhìn quanh, cuối cùng phát hiện cánh cửa gần bàn của chàng còn chưa đóng, gió bên ngoài thổi vào từ nơi đó, nàng đi lại đóng cửa sổ, lần nữa định đi ra ngoài thì trong lúc vô tình ánh mắt nhìn lướt qua bàn chàng, một tờ giấy vô cùng bắt mắt trên bàn lọt vào mắt nàng.
Thức Vân bước tới cạnh bàn, đưa tay cầm tờ giấy ấy lên, sau khi đọc xong những từ trong đó, nàng siết tờ giấy trong tay lại thật chặt.
Trường Lăng muốn hưu nàng, chàng định hưu nàng thật sao?
Tia sáng trong mắt dần dần biến mất, Thức Vân buông tờ giấy trong tay ra để nó lại chỗ cũ, xoay người đi ra ngoài.
[...]
Trường Lăng ngồi trong đình viện, nhìn những bông hoa đào nhỏ bay lượng trong gió tuyết trong lòng vẫn rối như tơ vò như cũ.
Đã mười ngày trôi qua nhưng chàng vẫn chưa nghĩ xong tương lai phải đối mặt với Thức Vân như thế nào, có rất nhiều người nói nàng là độc phụ khuyên chàng hưu nàng, nhưng khi nãy lúc chàng vừa đặt bút xuống viết được chữ Hưu Thê thì trong lòng lại càng thêm trống rỗng, những từ sau đó cũng không biết phải viết thế nào.
Lúc chàng suy nghĩ đến xuất thần, thì bỗng nhiên có một bóng người đi tới, Trường Lăng nhìn qua, phát hiện đó là đại công chúa.
Trong danh sách những người mà chàng muốn tránh mặt nhất, thì đại công chúa là người đứng đầu danh sách, nhưng giờ nàng ấy đã tìm tới tận đây, chàng biết mình không thể trốn tránh tiếp nữa rồi.
Trường Lăng định đứng lên hành lễ, thì Triệu Phức Y đã nhìn chàng dịu dàng nói: "Chàng không cần hành lễ với ta đâu, hôm nay ta tới tìm chàng không phải với tư cách là đại công chúa, mà ta chỉ là một nữ tử yêu chàng rất nhiều và chàng cũng yêu ta rất nhiều."
Thấy Trường Lăng im lặng không biết nói sao, nàng ấy nói tiếp: "Ta biết, chuyện của chúng ta có thể chàng đã quên, nhưng không sao, ta kể lại cho chàng, một ngày chàng không nhớ ra ta sẽ kể lại hai ngày, ta sẽ kể cho tới khi chàng nhớ ra tình cảm của chúng ta mà thôi, được không Trường Lăng?"
Trường Lăng không nói, chỉ nhìn nàng ấy.
Mỗi lần nhìn nàng ấy trong tim chàng liền trở nên rất gấp gáp như có cái gì đó muốn thoát ra, lại như có cái gì đang muốn kiềm hãn nó lại, cuối cùng, chàng đã quên bao nhiêu và nhớ được bao, cuối cùng cái nào chàng nhớ mới là thật sự đây.
Triệu Phức Y chậm rãi mỉm cười kể cho chàng nghe từ chuyện.
Chuyện bắt đầu phải kể khi biên cương phía Nam bị bọn Nam Man xâm chiếm, hoàng thượng lúc đó lại bệnh nặng, triều đình không một tướng sĩ nào ra hồn để có thể lãnh binh đánh giặc, còn Trường Lăng thì đang ở phía Bắc xa xoi không thể kéo quân xuống dưới phía Nam ngay được. Vì vậy đại công chúa- Triệu Phức Y từ nhỏ đã ương bướng nhất hoàng cung liền xin ý chỉ của hoàng huynh, cho phép nàng ấy cầm binh xuất trận, đề xuất vừa ra, Triệu Quân đã từ chối ngay, nhưng bệnh tình của y càng lúc càng nặng mà giặc ngoại xâm càng lúc càng hoành hành ngang ngược, Triệu Phức Y sau nhiều lần đề xuất cuối cùng hoàng huynh cũng cắn răng đồng ý.
Kỳ thật để nàng ấy đi chỉ là để trấn an lòng dân và tăng thêm sĩ khí cho quân lính, chứ không phải thật sự ra cầm quân ra trận.
Nhưng khi Triệu Phức Y tới biên cương phía Nam, trong lúc hai bên giao chiến, nàng ấy bị bọn Nam Man bắt cóc.
Trong lúc cận kề nguy hiểm, Trường Lăng vừa kịp dẫn quân từ phía Bắc xuống cứu viện, cứu thoát nàng ấy khỏi bọn Nam Man. Hai người sớm chiều ở chung với nhau suốt hai tháng ở bản danh, Triệu Phức Y thích sự dũng mạnh thiện chiến của chàng và Trường Lăng cũng ái mộ sự can đảm không sợ của nàng ấy, lâu ngày sinh tình cảm, một đêm trước khi về kinh thành, ở thảo nguyên bao la rộng lớn Trường Lăng ngỏ lời với nàng ấy.
Triệu Phức Y hôm ấy vừa e lệ vừa hạnh phúc gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ chuyện không đơn giản như vậy, Thức Vân- vị hôn thê từ nhỏ đã được hai gia đình đính hôn cùng chàng không đồng ý chuyện hủy hôn, sau nhiều lần nói chuyện, Thức Vân từ nhỏ đã ốm yếu không chịu nỗi cú sốc này mà phát bệnh cũ, lúc nằm trên giường bệnh nàng lấy mạng sống của mình ép chàng phải lấy nàng. Trường Lăng lúc này không thể bỏ mặc tính mạng của tiểu muội muội mà chàng vô cùng yêu thương được, nên đã dằn lòng đồng ý, chàng định đợi tới khi sức khỏe của Thức Vân tốt hơn sẽ nói chuyện lại với nàng.
Thành thân được hai tháng, sức khoẻ của Thức Vân cũng khá lên nhiều, một lần trong cung có yến tiệc, Triệu Phức Y và Trường Lăng lén lút gặp nhau, bị Thức Vân bắt gặp, cả ba tranh cãi nhau một chút, trong lúc đôi co, Trường Lăng vô tình đẩy tay xô ngã Thức Vân, nắm tay Triệu Phức Y kéo nàng ấy đi.
Chàng đưa Triệu Phức Y đi dạo Ngự Hoa Viên, tại vườn hoa mẫu đơn, chàng nói sẽ hưu Thức Vân để lấy nàng ấy.
Nhưng ngày sau đó, chàng lại mắc bệnh nặng, nửa tháng sau khi khỏi bệnh tính tình chàng đã thay đổi, yêu Thức Vân không dứt...
Trường Lăng nghe Triệu Phức Y kể chuyện xưa của hai người, ánh mắt rơi vào xa xăm.
Tác giả có lời muốn nói: Ai đúng ai sai, trong chuyện tình cảm càng khó nói rõ, chỉ có thể nói, tất cả chúng ta đều là những kẻ xấu trong câu chuyện của một ai đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.