Hậu quả của việc buông thả quá độ là vào ngày hôm sau Thức Vân thức dậy liền phát cả người mình đều đau, tay chân mềm nhũn mỏi nhừ. Nhưng, Trường Lăng rất biết nhận trách nhiệm, chăm sóc nàng vô cùng tận tình, bưng nước lau mặt, giúp nàng thay y phục, thậm chí còn chải tóc cho nàng. Thức Vân nhìn chàng chu đáo như vậy, cũng không trách chuyện chàng hôm qua không khống chế, ngoan ngoãn để chàng giúp mình. Ở phủ đại tướng quân, không khí của hai người thì vô cùng tốt, nhưng với Triệu Phức Y và Thích Điền Thương lúc này thì không. Triệu Phức Y sau khi từ chỗ thái y biết Trường Lăng trúng độc gì liền báo ngay cho hoàng huynh biết, Triều Quân nghe xong vô cùng tức giận, cho phép nàng xuất cung tới phủ đại tướng quân vạch mặt Thức Vân. Vì vậy từ sáng sớm, nàng ấy đã mang theo thái y và thị vệ xuất cung, đồng thời cũng phái người truyền tin cho Thích Điền Thương biết chuyện, hai người cùng nhau dẫn người tới phủ đại tướng quân. Đợi tới khi hai người kéo tới xông vào phủ đại tướng quân cũng là lúc Thức Vân và Trường Lăng đang dùng bữa sáng, nhìn thấy đại công chúa và phó tướng quân mang theo người tiến vào, thì cả hai vô cùng kinh ngạc. Trường Lăng phất tay ra lệnh cho binh lính trong phủ đại tướng quân lui ra, còn mình thì đứng dậy đưa Thức Vân đi đón tiếp hai người. Lúc này, Thích Điền Thương tức giận tới run người, hắn không ngờ Thức Vân kia lại dám dùng Trùng cổ khiến đại tướng quân nhà hắn u mê ả ta, giờ nhìn thấy ả đang đứng bên cạnh Trường Lăng, hắn tức giận chỉ tay vào mặt nàng quát: "Độc nữ kia, ta không ngờ ngươi có thể độc ác tới mức hạ độc đại tướng quân." Trường Lăng nghe hắn nói thì sửng sốt, nghiêm mặt nói: "Chuyện này là sao, mới sáng sớm ngươi phát bệnh gì vậy?" Lại nhìn đại công chúa đứng ở kia, chàng hành lễ với đại công chúa nói tiếp: "Đại công chúa giá lâm, thần không kịp nghêng đón tội đáng muôn chết, nhưng không biết vì sao đại công chúa lại dẫn nhiều binh lính đến đây vào sáng sớm như vậy?" Đại công chúa khoát tay ra lệnh cho binh lính của mình lui ra ngoài canh gác trước cửa, còn mình thì mang theo thái y đi lại gần, nhìn Thức Vân nói: "Chuyện này hay là để thái y nói cho ngài nghe thì sẽ rõ hơn." Thái y nghe nàng ấy điểm danh mình thì chấp tay nói: "Bữa trước ti chức có chuẩn mạch cho đại tướng quân, thấy mạch tượng của ngài có điểm bất thường, nên khi về đã không ngừng tra sách tìm hiểu, cuối cùng cũng tìm ra được chứng bệnh của ngài, sau khi đối chứng chính xác kết luận rằng người bị người khác hạ Trùng cổ." Trường Lăng giật mình: "Ta bị trúng Trùng cổ?" Thái y gật đầu: "Đúng vậy, Trùng cổ là một loại côn trùng có chất kịch độc, nó được nuôi dưỡng từ máu người, sau khi trưởng thành nếu người đó thả nó vào đồ ăn hay thức uống của người khác, khiến nó có thể thuận lợi chui vào người đó, thì lúc này nó có thể gây tổn thương cho cơ thể, tâm trí hoặc khiến cho người đó phát điên, loại tà thuật này thường xuất hiện ở Nam Cương." "Vậy sao nó lại xuất hiện trên người ta? Còn cách trị thì sao?" Trường Lăng nghe xong lạnh cả người hỏi. Thái y gật đầu: "Chuyện nó vì sao xuất hiện trong người ngài ti chức không dám phỏng đoán nói bừa là vì sao. Nhưng về cách chữa trị, ti chức đã tìm ra được cách, rất đơn giản, chỉ cần giết chết vật mẫu- tức là người đã dùng máu mình nuôi dưỡng nó là được." "Vì vậy?" Triệu Phức Y cười lạnh nhìn Thức Vân nói: "Thức Vân, ngươi còn gì muốn nói không?" Thức Vân nãy giờ im lặng đứng cạnh Trường Lăng không nói gì, cuối cùng nói: "Thần rất cũng đang lo cho sức khỏe của tướng công, nhưng vật mẫu cần giết kia cuối cùng là đang ở đâu chứ?" "Ngươi hỏi ta? Không phải ngươi biết rõ nhất hay sao?" "Thần thật sự không biết." Thích Điền Thương không chịu nỗi bước lại gần, nhanh như chớp nắm lấy tay nàng bốp chặt: "Trùng cổ là do ngươi nuôi, vật mẫu chính là ngươi, độc nữ ngươi cũng chính là người hạ độc, còn ở đây giả vờ ngây thơ cho ai coi hả?" Trường Lăng bên cạnh lập tức nắm lấy tay hắn, ngần từng chữ: "Thích Điền Thương, ngươi mau buông nàng ấy ra." Thích Điền Thương nhìn ánh mắt sắt lạnh của Trường Lăng, tức giận hất tay Thức Vân ra, chỉ vào mặt nàng mà hét: "Tướng quân, ngài tỉnh táo lại đi có được không, chính là ả ta hạ độc ngài, khiến ngài mê luyến ả ta. Ả ta thừa biết ngài thích đại công chúa, sợ sẽ mất ngài mới làm ra những chuyện dơ bẩn ti tiện như thế này, tới lúc này ngài còn bao che cho ả ta được sao?" Trường Lăng mặc kệ hắn, nắm lấy tay Thức Vân nhìn vết bầm tím do hắn nắm tay nàng để lại, khẽ xoa xoa tay nàng, dịu dàng hỏi: "Nàng có đau lắm không, ta đưa nàng đi bôi thuốc nhé?" "Tướng quân!" Thích Điền Thương hét lên, hắn sắp tức đến điên rồi. "Ngươi im đi, chuyện ngày hôm nay ngươi dám vô lễ với phu nhân ta, ta có thể bỏ qua một lần, nhưng sau này ngươi còn dám nói và dám làm ra những hành động bất kính như vậy nữa, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ." "Thật ra chuyện này còn có một cách để biết phu nhân có phải là vật mẫu hay không?" Thái y lúc này chen vào nói: "Chỉ cần lấy máu của ngài và máu của phu nhân hòa vào, nếu máu của hai người tách ra thì phu nhân không phải, còn nếu máu của ngài không ngừng cắn nuốt máu của phu nhân thì không cần phải nói thêm mọi người cũng đều rõ, vì Trùng cổ được nuôi từ máu của vật mẫu nên sẽ rất thích máu vật mẫu." "Được, cứ quyết định vậy đi." Trường Lăng gật đầu nhìn Thức Vân: "Phải để nàng chịu uất ức rồi." Sắc mặt Thức Vân lúc này đã trắng bệnh đi: "Thiếp..." "Sao, phu nhân không đồng ý sao?" Triệu Phức Y khiêu khích nhìn nàng hỏi. Thức Vân nhìn ánh mắt sắt lạnh của nàng ta, lại nhìn Trường Lăng, cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu. Rất nhanh đã có người đưa bát và dao tới. Trường Lăng nhanh như chớp dùng dao cắt một đường thật gọn trên tay mình để cho máu từ từ chảy vào bát, tới khi thấy vừa đủ thì mới ngừng, lấy cuộn vải đã được chuẩn bị sẵn băng miệng vết thương lại. Nhìn qua Thức Vân đang nhìn chằm chằm vào bát màu, chàng nắm nhẹ lấy tay nàng: "Không sao, đừng sợ." Nói xong dùng lưỡi dao còn dính máu mình cắt một đường trên tay nàng, sau khi xong xuôi, chàng tự mình bôi thuốc cầm máu và băng bó vết thương thật kỹ lại cho nàng. Máu nàng chảy xuống bát hòa cùng máu Trường Lăng, ngay lập tức hai bên tách nhau ra, Thức Vân chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lúc này một bên máu như có linh tinh riêng không ngừng dí đuổi theo khói máu còn lại, chẳng mấy chóc hai bên đã hòa vào thành một. Thích Điền Thương nhìn Thức Vân nói: "Mọi người đều thấy rõ, Thức Vân lần này ngươi còn gì để nói nữa không?" Trường Lăng đang nắm lấy tay Thức Vân bỗng nhiên buông ra, ánh mắt ôn nhu lúc đầu chàng nhìn nàng bây giờ cũng chứa đầy vẻ nghi ngờ. Thức Vân thoáng chốc sợ run nhìn chàng, mắt đỏ lên từ từ xuất hiện một màn nước mỏng, không kiềm được mà rơi xuống, nàng đưa tay định nắm lấy tay Trường Lăng, nức nở nói: "Trường Lăng ca ca, chàng phải tin thiếp, thiếp không có làm mà, chắc chắn là bọn họ đã động tay vào những thứ này, bọn họ muốn hãm hại thiếp, tình cảm chúng ta vốn tốt như vậy sao thiếp phải hạ Trùng cổ gì đó vào chàng được chứ." Nếu là trước đây khi nghe nàng gọi mình là ca ca, Trường Lăng nhất định sẽ mềm lòng ngay, khi thấy nàng khóc chàng sẽ ôn nhu dỗ dành nàng, nhưng giờ trong lòng chàng lại rối loạn, nhìn thấy tay nàng đưa ra, chàng theo bản năng lùi lại một bước, tránh đi. Thức Vân nhìn tay mình rơi vào khoảng không, nhìn Trường Lăng tránh mình như vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Trường Lăng ca ca, sao chàng không tin thiếp chứ, chàng không tin thiếp thật sao!?" Trường Lăng lắc đầu, không phải chàng không muốn tin nàng, nhưng sự thật không thể phủ nhận được đang ở trước mặt chàng, khiến tâm chàng rất loạn. Thậm chí đáng sợ hơn là chàng còn bắt đầu nghi ngờ không biết tình cảm của hai người có phải là thật hay không, hay tất cả chỉ là vì con Trùng cổ đang ở trong người kia điều khiển tâm trí chàng, khiến chàng yêu nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]