Sức chứa nơi này khủng khiếp thật, vị trí của Lệ Thanh và Chính Phong đang đứng khá cao nên có thể quan sát được tình hình phía dưới.
Chính Phong khoác vai cô, ngước nhìn nền trời quang đãng: “Mặt trăng nhỏ, có ước nguyện gì không?”
Lệ Thanh cảm nhận được tay cậu đang rất run, nhịp tim cũng trở nên gấp gáp, chẳng lẽ mong ngóng câu trả lời của cô đến thế sao?
Không gian ồn ào phút chốc trở nên yên tĩnh, sau vài giây, tiếng đếm ngược bắt đầu vang lên, mọi người háo hức đếm cùng nhau.
Còn mười giây cuối cùng.
Lệ Thanh quay sang nắm lấy cổ áo cậu kéo xuống, đồng thời hơi nhón chân, hai gương mặt đẹp đẽ đối diện nhau với khoảng cách gần chưa từng thấy.
"Em muốn cùng anh ngắm bình minh vào sáng sớm, ngắm hoàng hôn vào chiều tà, cùng anh trải qua ngày dài vô nghĩa, cùng nhau làm hao mòn vũ trụ mong manh và già cỗi, cùng…”
Tiếng pháo hoa nổ ầm trời, thời khắc đó, cậu không nhịn được hôn xuống.
Nụ hôn nhẹ nhàng, tinh tế, chỉ đơn thuần là va chạm giữa hai đôi môi nhưng để lại xúc cảm nồng nàn, khó phai.
Thời điểm giao thừa qua đi, mọi người cũng dần tản ra, biển người thưa thớt dần.
Chính Phong đứng thẳng, tay đút trong túi quần, chậm rãi hút thuốc.
Lệ Thanh ngồi trên chân cậu, ngắm nhìn con sông lấp lánh dưới ánh đèn lồng.
“Đi thôi.”
Sau khi dập điếu thuốc còn dở dang, cậu hít sâu đỡ cô đứng dậy.
Xe để cách đó khá xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-va-trang/2674685/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.