“A Quân sao?”
Tôi quay sang bố, đáp: “Vâng ạ! Nó đâu rồi?”
Bố tôi nhìn tôi trầm mặc, mãi một lúc sau mới cất lời: “Nó chết rồi!”
Chết rồi? A Quân của tôi sao lại chết? Là bệnh nặng hay là dì giúp việckhông cho nó ăn? Chẳng phải bố nói sắp đến thi cuối kỳ nên tôi phải chăm chỉ một chút, giao A Quân cho dì giúp việc chăm sóc sao? Thế mà bây giờ bố nói với tôi A Quân chết rồi.
Bạn có biết chuyện gì gọi là đáng buồn chưa? Chính là khi một con cúncon mà bạn xem là bạn thân nhất đột nhiên chết, chỉ một từ thôi đã làmcho bạn có cảm giác người bạn thân ấy đã đi rất xa rồi. Đau lòng, chínhlà cảm giác của tôi hiện tại. Bố nói, “A Quân chết rồi!“. Tôi thật sựrất muốn hỏi bố, từ khi nào bố lại vô trách nhiệm với A Quân như vậy,nhưng bố là bố của tôi, tôi không thể nói như vậy với bố được. Bố thương A Quân như vậy, nó chết rồi, có lẽ bố cũng đau lòng như tôi vậy.
”Con không ăn nữa, con lên phòng đây!”
Mẹ tôi định nói gì đó, nhưng bố tôi kịp ngăn bà lại. Tôi chạy một mạchthẳng lên tầng, khóe mắt nhòe đi, nước mắt rơi từng giọt từng giọt. Tôilấy tay lau đi từng giọt nước mắt, nhưng tôi càng cố lau nước mắt lạicàng chảy nhiều hơn. Tôi không lau nữa, mở cửa phòng bước vào trong, đập vào mắt tôi chính là quả bóng mà A Quân vẫn hay đùa giỡn, là tấm giẻlau mà A Quân vẫn hay nằm. Tôi còn nhớ, cách đây mấy năm, khi đó là sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/139822/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.