Ngày hôm sau trời nắng. Chu Hàm và Quý Bạch đã hẹn trước khi mặt trời xuống núi thì bắt đầu xuất phát.
Tuy mặt trời đã khuất sau núi nhưng buổi chiều ngày hè vẫn còn nóng, bọn họ một trước một sau men theo con đường nhỏ sau núi. Từ ven đường có thể nhìn thấy ngoài đồng ruộng trồng rất nhiều quýt và hoa anh đào, ngoài ra còn có nhiều loại cây ăn quả khác, tất cả đều cành lá xum xuê, cỏ dại bên đường cũng xanh tươi ướt át. Hơi thở của mùa hè bủa vây lấy ngọn núi.
Bọn họ không leo lên đỉnh mà dừng chân ở một chỗ trống trải có tầm nhìn rộng rãi ở lưng chừng đồi.
Đây là nơi bọn họ thường tới. Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ ngọn núi đối diện, có thể nhìn thấy toàn bộ thôn trang và từng nóc nhà một. Càng thú vị chính là nơi này cách vách núi không xa, gió buổi chiều cực kỳ thoải mái, Chu Hàm và Quý Bạch tìm phiến đá lớn ngồi xuống.
“Đã lâu không tới nơi này hóng gió! Vẫn thoải mái như ngày nào.” Chu Hàm híp mắt cười, Quý Bạch cười gật đầu.
Sau đó không biết nói gì nữa. Chu Hàm cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh tưởng chừng như có thứ gì sắp lao ra khỏi ngực, cảm tình trân quý suốt mười mấy năm sắp được bộc bạch, hồi hộp quá.
Cậu vô thức nhích về phía Quý Bạch, Quý Bạch nhìn xoáy tròn trên đỉnh đầu Chu Hàm, đang muốn nói gì đó thì Chu Hàm đã mở lời.
“Quý Bạch ơi, lão Chu nói năm tới cây anh đào kia sẽ kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thoi-qua-nui/230187/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.