Sáng sớm ngày hôm sau, ngày mới bắt đầu, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm mấy trang sách trên bàn ve vẩy sột soạt. Chu Hàm mở mắt ra mới ý thức được rằng đêm qua mình không về nhà. Cậu quay đầu thấy Quý Bạch vẫn ngủ say.
Sườn mặt cũng đẹp. Chu Hàm mỉm cười nhìn sống mũi và lông mi Quý Bạch.
Cậu ghé và lỗ tai Quý Bạch thổi khí.
Trước kia cậu hay như vậy, muốn gọi Quý Bạch dậy thì sẽ thổi khí vào tai hắn, vừa thổi là Quý Bạch tỉnh lại ngay.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Quý Bạch ngái ngủ nhìn cậu, ánh nhìn như thể trách cứ cậu đánh thức hắn, Chu Hàm nhìn gương mặt hắn như vậy thì cười càng vui vẻ hơn.
“Tỉnh rồi?” Quý Bạch nhìn cậu không khép được miệng thì thào.
“Tỉnh rồi. Quý Bạch, dáng vẻ cậu mới tỉnh dậy ngơ ngác trông như con lười ấy.”
Quý Bạch không để ý tới cậu nữa, đang tính rời giường, vừa động một cái mới phát hiện bả vai tê rần.
Chu Hàm cũng ngồi dậy, trả quyển sách hôm qua mang ra về chỗ cũ.
“Tí nữa nấu mì trứng cho cậu, ăn xong rồi hẵng về, lúc này hẳn là chú Chu và dì Tạ đi làm rồi, cậu ở lại ăn cùng với tớ.” Quý Bạch sắp xếp lại sách vở bị thổi tán loạn trên bàn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chu Hàm gật đầu đáp ừ.
Mì nấu rất đơn giản, xào cà chua cùng trứng, thêm nước rồi cho mì vào là được. Nhưng Quý Bạch làm rất nghiêm túc, Chu Hàm tự biết mình không giúp được gì nên ra phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thoi-qua-nui/230186/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.