Cái Thảo còn gọi cả hai đứa giảng viên mới về sang ăn cùng, cứ ngồi tán gẫu, cười nói như có tiệc. Trúc chả ăn cũng chẳng bảo sao, mở tủ lấy lô tất với khăn ra xếp trước mặt anh Cường:
- Anh mang về cho bác với chị dùng, em có nhiều lắm rồi, không dùng đến đâu anh ạ.
Anh Cường chỉ cười, bảo anh mua cho mỗi người một lố như em rồi, với lại anh mua cũng rẻ, không đáng bao tiền, bảo em cứ dùng, không phải ái ngại gì cả. Trúc vẫn nài nỉ:
- Nhưng em không dùng đến thật mà, anh mang về cho ai thì cho.
- Thôi chị dùng đi, anh ấy chọn từng đôi tất từng cái khăn đấy.
A cái bọn này, nối giáo cho giặc, chị em tốt đấy. Chúng nó còn xúm xít lại khen khăn đẹp kẹo ngon rồi còn bóc kẹo mời Trúc ăn. Trúc tức lắm, mặt xị ra. Lát ông kia về, cái Thảo ra hỏi nhỏ:
- Chị dỗi à? Chị định không dùng thật hả?
- Ừ.
- Thế bọn em chia nhau dùng nhé? Bỏ đi phí chị ạ.
Trúc hơi bất ngờ, đúng là lọt sàng xuống nia, chỉ bọn nó là hưởng lợi, Trúc chán nản:
- Tùy chúng mày, dù sao tao cũng không động đến.
Thế là chúng nó hồ hởi phấn khởi bóc ra chia nhau hết cái mớ tất với khăn đấy. Chúng nó còn tranh nhau màu nọ màu kia. Vừa chia nhau vừa cười trêu Trúc, bảo chị không dùng thì thiệt. Mấy cái khăn có tội gì đâu.
Trúc chẳng biết làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-qua-mien-nhiet-doi/3065576/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.