Ngày hẹn quyết đấu cuối cùng cũng đến.
Tần Phong đứng trong sơn cốc ngoài Tử Trúc Lâm, tay nắm chặt thanh kiếm. Y rất sợ nếu chỉ khẽ buông tay một chút thôi là y sẽ bỏ mặc mọi thứ, chạy về tìm người mình luôn mong nhớ...
Bỗng một bóng trắng lóe lên, một nữ tử áo trắng bay xuống trước mặt y.
Tần Phong đang định vung kiếm thì lập tức ngây người. Vì y quá nhớ nhung Mạc Tình nên mới bị ảo giác ư?
Tại sao nữ tử trước mặt lại có đôi mắt mà y quá đỗi quen thuộc, thấp thoáng gợi tình.
"Ngươi...là môn chủ của Du Minh Môn?" y hỏi với giọng hoài nghi.
Nữ tử áo trắng gật đầu, đưa tay kéo chiếc khăn che mặt xuống...người đứng trước mặt y đúng là Mạc Tình.
"Tình Nhi?" Tần Phong trợn tròn mắt, hai cánh tay vô thức dang ra nhưng rồi dần khựng lại giữa không trung "Nàng... nàng là môn chủ của Du Minh Môn?"
"Đúng vậy!"
Y nhìn nàng, răng đã nghiên chặt đến nỗi tê rần...
Người đang đứng trước mặt chính là nữ tử mày yêu nhất, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới khuôn mặt nàng, thế nhưng y lại không có dũng khí để nhìn nàng.
Y còn nhớ rất rõ ba ngày trước, bọn họ cùng đi bái tế phụ mẫu của y, lúc về đã là chạng vạng.
Trên đường về, bọn họ đi ngang qua một trang viên trồng đầy hoa vàng. Chút ánh sáng màu vàng hắt ra từ sau tấm rèm cửa sổ màu xanh biếc của căn nhà làm bằng trúc khiến cơn mưa rả rích trở nên trong trẻo hơn. Mạc Tình đứng trong mưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ngung-thoi-tinh-con-vuong/229586/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.