Editor: Đào Sindy
Mưa dầm liên tục hai ngày.
Cả thành phố bị chìm vào sương mù, mưa bụi tung bay, lúc có lúc ngừng, cả trời đất như kéo ra một tấm rèm che đung đưa.
Chủ nhật Trần Nhứ không có tiết, cũng không có lòng đến phòng tự học.
Cô có chút buồn bực ngán ngẩm, ngồi ở ký túc xá lật sách 《Hai mươi Kiến trúc cổ Trung Quốc》của Lâu Khánh Tây biên soạn, dùng bút chì nghiêm túc vẽ tranh minh hoạ bên trong, đặt nền móng chương trình học cho năm tiếp theo.
Trên con đường học tập, cô luôn chịu khó, dùng hết toàn lực không phụ lại thời gian ngồi trên ghế nhà trường.
Quách Hương Hương ghé vào màn ảnh máy vi tính, vừa khóc vừa bù lại một tập phim Hàn đang theo, đứng dậy đi rửa táo. Cảm nhận được Trần Nhứ khác lạ, cô lôi ghế ngồi lại: "Cậu lại than thở nữa rồi, tớ sắp bị cậu truyền nhiễm bệnh trầm cảm rồi đó." d^đ/l+q~đ
Trần Nhứ dừng lại động tác máy móc trên tay, quay đầu nhìn cô ấy, kinh ngạc hỏi: "... Tớ có thở dài à?"
Quách Hương Hương ghé vào ghế dựa nhìn cô, lắc đầu, bộ dáng như chuyên gia tình yêu, cảm khái nói: "Khốn khổ vì tình."
Trần Nhứ hơi ngẩn ra, cười: "Cậu là người còn chưa có yêu đương lần nào thì biết cái gì?"
"Chậc, xem thường người ta đi, không chỉ tớ biết mấu chốt của cậu ở đâu, mà còn có cách giải quyết."
Trần Nhứ liếc nhìn cô thật sâu: "Cậu có cách?"
Ngụ ý, chính là ngầm thừa nhận suy đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nam-va-hoa-hong/2351669/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.