Nguyễn La ngủ trưa dậy không thấy Chu Chi Nam đâu, vừa đi xuống cầu thang vừa lên tiếng hỏi:
“Dì Mai, Chu Chi Nam đâu?”
“Tiểu thư đi từ từ thôi, ngài ấy đến thương hội rồi.”
Hừ, hóa ra sáng sớm chọc giận cô nên mới đi dạo cùng cô tới trưa.
Tới phòng khách mới phát hiện có một sinh viên nữ đang lo lắng ngồi trên ghế, phong độ trí thức đầy người. Dì Mai tranh thủ giới thiệu với cô.
“Là cô giáo mà tiên sinh mới mời cho cô, nghĩ là bây giờ ở đây cũng không yên ổn lắm, ngày nào cũng phải đến trường học thì không bằng tìm người đến nhà dạy.”
Nguyễn La nói chuyện thẳng với nữ sinh kia: “Cô dạy môn gì?”
“Tiếng Anh.”
Kết thúc câu nói, thiếu nữ đối diện kia dựa vào ghế sa lon thở một hơi dài.
“Dì Mai, bà nói với Chu Chi Nam tìm giáo viên dạy dương cầm cho tôi nhanh đi, dạy vẽ cũng được, tôi muốn học hai thứ này.”
Cô có hứng thú với tất cả mọi thứ, ngoại trừ sách vở.
Dì Mai cũng quen với cách chung sống giữa cô và Chu Chi Nam, thỉnh thoảng cũng phải đứng ra hòa giải cho hai người.
“Tiên sinh nói cậu ấy dạy vẽ cho cô, không cần tìm giáo viên. Mấy ngày nữa giáo viên dạy dương cầm sẽ đến, học tiếng Anh trước.”
“Biết rồi biết rồi biết rồi, cô đi theo tôi.”
Cô ra hiệu với người đang ngồi trên ghế sa lon, hai người lên lầu.
Ba ngày trôi qua, Nguyễn La ngày đêm đau đầu với tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nam-lua-vao-rem-lua/3462602/chuong-25.html