Chu Chi Nam không chỉ eo không sao mà còn có sức lực làm chuyện ký hiệu kia với Nguyễn La. Cô không muốn nên từ chối “Khuya lắm rồi”, “Tôi mệt”, anh cũng không ép cô. Chỉ giống như chú chó vùi vào trong vạt áo cô liếm khắp nơi, liếm đến nỗi cả người Nguyễn La nóng bừng, dịch thể ở bên dưới tuôn ra.
Mọi thứ đều không chịu sự kiểm soát của cô.
Giống như lơ đãng kẹp chặt chân, tự lừa dối mình rằng sẽ không bị anh phát hiện mình có phản ứng. Hành động nhỏ của cô đều lọt vào mắt Chu Chi Nam, cái miệng càng không có chừng mực hơn.
“Chu Chi Nam, anh là chó à.”
“Không phải, là ngựa.” Anh nghiêm túc sửa đúng, rất giống như kẻ hủ nho(*) già cứng nhắc trong học đường.
(*)Kẻ hủ nho: nhà nho cố chấp, hẹp hòi, không thức thời.
“…Ai hỏi anh là con gì chứ!”
Anh cởi vạt áo ra, ngậm bầu ngực trắng nõn vào miệng, “À, tôi vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn với em.”
Rốt cuộc bây giờ là ai đang “thẳng thắn thành thật” đây.
Cô định đẩy đầu anh ra, nhưng không hề hấn gì.
Cuối cùng vò đã mẻ lại sứt, ngang ngược mở miệng, “Làm làm làm, anh mau vào đi.”
Chu Chi Nam thấy dáng vẻ khẳng khái hy sinh ấy của cô thì không nhịn được bật cười, luồng hơi nóng phả lên đầu v* Nguyễn La, cô không chỉ tê dại cả người mà bên dưới cũng ướt đẫm.
“Sao có cảm giác như em bị tra tấn thế nhỉ, có lần nào mà em không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nam-lua-vao-rem-lua/3462601/chuong-24.html