Mặt trời lên cao, lại là một ngày bình thường.
Dì Mai từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo phong thư, đưa cho Lâm Vãn Thu đang ngồi trong phòng khách. Nguyễn La ngồi bên cạnh nhìn thấy, miệng lẩm bẩm câu “Cổ hủ.”
“Giờ là thời đại nào rồi còn viết thư, không biết điện thoại là gì sao?”
Lâm Vãn Thu cười cười, mở thư ra, chỉ vừa mới liếc nhìn, nụ cười trên mặt thoáng chốc đã biến mất. Nhân lúc Lâm Vãn Thu không nhìn mình, Nguyễn La ném hết nho vào trong miệng, ăn như vậy mới vui sướng. Nếu như Lâm Vãn Thu nhìn thấy, nhất định sẽ giục cô lột vỏ nho trước rồi mới cho vào miệng. Cô không nhịn được đảo mắt nhìn Lâm Vãn Thu, không ngờ cô ấy lại khóc, cầm chặt khăn tay.
Nguyễn La không biết đối mặt với một Lâm Vãn Thu như vậy ra sao, bèn đứng dậy lên lầu, còn không quên mang theo đĩa thủy tinh đựng nho.
Nhưng chẳng mấy chốc sau, cô cảm thấy Lâm Vãn Thu quả thật là một người ưa sĩ diện, cái sĩ diện này khiến một người đứng ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Bởi vậy lúc Lâm Vãn Thu lên lầu gõ cửa phòng cô, “Tần Ký đưa sườn xám mới tới rồi, em thử xem xem, tôi giúp em ngắm thử.”
Mở cửa ra, cô ấy lại đoan trang mỉm cười, trong lòng Nguyễn La âm thầm tán thưởng “Đạo hạnh cao thâm.”
–
Buổi tối Lục Hán Thanh làm chủ, nhà anh ta có chuyện vui nên một hai muốn mời gia đình Chu Chi Nam, địa điểm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nam-lua-vao-rem-lua/3462585/chuong-8.html