Đồng t.ử anh co rút kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng ngưng trệ trong một khoảnh khắc. Anh nhìn tôi chằm chằm, yết hầu chuyển động dữ dội. Dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.
Trong đôi mắt vốn dĩ luôn không có cảm xúc gì của anh, giờ đây đang cuộn trào sóng to gió lớn.
"... Cô"
Cuối cùng anh cũng thốt ra được một từ từ trong cổ họng.
"Dự án này không chỉ là tâm huyết của anh, mà còn là tâm huyết của em. Em không nhìn nổi cảnh có người làm khó dễ anh."
Những lời này, tôi giấu trong lòng đã quá lâu. Đã chẳng còn lại mấy ngày nữa, tôi còn gì mà không dám nói? "Cô không cần..." Anh dời mắt đi, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe thấy, "Không cần nói những lời này."
"Em muốn nói."
Tôi cố chấp nhìn đường nét sườn mặt đang căng cứng của anh, "Em sợ bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa."
Anh phắt quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sắc bén: "Ý cô là gì?"
Tôi né tránh câu hỏi dồn của anh, chỉ khẽ cười.
"Ý là, em đứng trước mặt anh chỉ muốn cho anh biết. Có người đã nhìn thấy tất cả về anh, bao gồm sự mạnh mẽ của anh, và cả sự vất vả của anh nữa. Và người đó, rất đau lòng."
Một lúc rất lâu, chúng tôi cứ đứng như vậy, không ai nói gì. Cuối cùng, anh thở dài một hơi cực khẽ. Tiếng thở dài ấy mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp. Có bất lực, có d.a.o động, và cả sự dịu dàng mà tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-luot-qua-dong-bang/5045681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.