Cuối cùng Tần Thụ Dương cũng hiểu được lý do tại sao tài xế taxi không muốn tới đây, đường núi quanh co gần nửa tiếng, là một thung lũng cách biệt với thế giới.
Xe dừng ở đầu đường, tài xế nói: “Hai cô cậu định lên núi à?”
“Vâng.”
“Hai cô cậu nên đợi trời tạnh mưa rồi hẵng leo núi, nếu không thì nguy hiểm lắm.”
“Cảm ơn anh.”
Hai người họ xuống xe, Tần Thụ Dương cầm ô nói với Lâm Đông: “Tôi thấy tài xế nói đúng đó. Với cả trời sắp tối rồi, hay là đợi thời tiết tốt hơn, sáng sớm hôm sau mới lên núi.”
“Tìm khách sạn ở qua đêm trước đã.”
Tần Thụ Dương không nói gì, nơi bé tẹo thế này làm gì có khách sạn, có chỗ đặt chân là tốt rồi.
Trên thị trấn Tinh Minh, đường phố ngắn đến mức nhìn thoáng qua cái đã thấy cuối đường, dọc đường thỉnh thoảng có người qua lại, tò mò nhìn hai người họ.
Trên trấn chỉ có một youth hostel, nhìn mặt tiền đơn sơ thì chắc làm ăn cũng chẳng đến đâu. Cô gái ở quầy lễ tân đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình, thấy có người tới thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, giọng uể oải: “Xin chào.”
“Tôi muốn thuê hai phòng đơn.”
“Hết rồi.”
“Vậy phòng hai giường lớn cũng được.”
“Không có.”
“Thế có gì?”
Cô gái nhướng mày nhìn anh cười: “À, hết phòng rồi.”
“...”
“Có sinh viên tới đây vẽ vật thực nên phòng kín hết rồi.” Cô gái kiểm tra thông tin: “Phòng tập thể còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mua-dong/3568105/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.