Thời gian dần trôi qua, thời tiết cũng dần ấm lên từng ngày, sự xuất hiện của Đinh Nguyệt Hoa quả thật đã mang đến hy vọng cho Triển Chiêu, cô hoàn toàn tiếp quản công việc của Công Tôn Sách, hầu như lúc nào cô cũng ở bên cạnh Triển Chiêu. Nhưng mà, một ngọn đèn dầu sắp khô cạn thì còn có thể cháy được bao lâu? Cơ thể của hắn vẫn đang suy yếu, chuyển biến xấu từng ngày. Hắn biết, Đinh Nguyệt Hoa cũng biết, nhưng bọn họ dường như đã có giao ước nào đó, không nói, không nhắc, không nghĩ. Phải chăng chỉ cần cứ mãi vờ như không biết thế kia thì phút li biệt sẽ không đến?
Sau vài cơn gió xuân, cuối cùng trời cũng đổ mưa, hạt mưa rơi lộp bà lộp bộp tưới nhuần nhân gian vạn vật, vào lúc này, tất cả mọi thứ đều hồi sinh, sinh trưởng mãnh liệt. Những đóa Hồng trong sân cũng hứng lấy cơn mưa xuân này mà tỏa hương thoang thoảng. Đinh Nguyệt Hoa vội vàng cắt vài cành đưa cho Triển Chiêu xem mà cứ như đang dâng một vật quý: “Mau ngửi đi, thơm không?”
Triển Chiêu tựa lưng vào đầu giường, chỉ thấy hạt mưa vẫn còn đọng lại trên đóa Hồng kia, đỏ thắm kiêu sa, hắn cúi đầu ngửi, cười nói: “Thơm, quả thật rất thơm.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn thích, bản thân cũng cao hứng, vội vàng tìm một bình hoa cắm vào, rồi đặt nó lên đầu giường của hắn, cô vừa làm vừa ngâm nga một khúc ca nào đó, trông rất ung dung. Bỗng nhiên, cô nhớ tới điều gì đấy, nhìn Triển Chiêu cười đầy ẩn ý: “Hôm nay ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-mang-theo-chang-cung-hoi-uc/451931/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.