*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Neil cười lớn bảo: “Để Tư tiếng tăm lừng lẫy cầm suốt dọc đường, đúng là đáng tiếc… Nếu không cần thì cho tôi đi, tôi không chê đâu.” 
Sở Vọng mỉm cười: “Tôi đâu nói là không cần.” 
Tư Ngôn Tang cụp mắt nhìn thẳng, “Hồi sáng nhìn không rõ, cứ tưởng mưa không lớn.” 
Cô nghĩ ngợi, “Phơi nắng một lúc là ổn thôi mà, không xấu đâu.” 
“Thật hả?” Lúc này anh mới nhướn mày nhìn cô, “Xin lỗi em.” 
Sở Vọng mỉm cười, đang định trấn an anh vài câu, thì chợt thấy vài người sĩ quan được thủy quân ngoài cửa vây quanh đi vào trong khoang, nghênh ngang tiến thẳng một mạch về phía trước. Trong số những người đi vào có giọng Anh pha lẫn giọng Mỹ. Sở Vọng *wow* lên, “Vì sao có cả người Mỹ nữa vậy?” 
Neil nói, “Từ thế kỷ trước, đây từng là bến cảng tiếp tế của chiến hạm nhiều nước mà.” 
Tư Ngôn Tang nheo mắt nhìn rồi nói, “Là không quân?” 
Neil cười đáp: “Một du học sinh đến Mỹ mời vài đại tá không quân đến giảng bài. Có điều hải quân thì chắc chắn vẫn phải là người Anh rồi.” 
Sở Vọng mơ hồ nghe thấy một âm thanh khá quen tai, nheo mắt nhìn nhưng không nhận ra là ai. Chợt mấy cô gái người Mỹ đứng cạnh vừa cười to “oh gosh ——” đầy khoa trương, nhấn chìm âm thanh kia đi, rồi bọn họ cùng nhau đi thẳng lên lầu. 
Có hai người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dang-noi-dau/1859466/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.