*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tiễn cha con nhà họ Tư rời khỏi Thiệu Hưng, Lâm Du gọi ba anh em đến, nói với bọn họ về kế hoạch tương lai.
Lâm Tử Đồng đã biết chuyện mình sẽ phải theo cha đến Bắc Bình. Nhưng về chuyện hai chị em phải theo bác cả tới Hương Cảng, Doãn Yên vô cùng sững sờ, sau đó khóc toáng lên, bày tỏ không muốn rời xa cha anh.
Qua truyện ký của Tư Ngôn Tang, Sở Vọng đã biết trước tương lai của mình. Khi nghe đến “tin dữ” này, cô không biết nên khóc hay cười nữa, thôi thì cứ theo vận mệnh sắp đặt vậy. Điều này khiến Lâm Doãn Yên đã khóc ngất phải bớt ra mười giây biểu diễn quý báu, ngay trước mặt cha anh và bác cả, chỉ thẳng vào mũi Sở Vọng hét to: “Em ba là đồ lạnh lùng, tâm địa sắt đá!”
Sở Vọng đảo mắt. Cô có thể làm gì được hả? Nếu cô có thể diễn xuất chân thật được như thế thì đã thi vào đại học Điện ảnh Bắc Kinh từ lâu rồi, chứ việc gì phải vật lộn với đám vi sinh trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm.
Bác cả của cô cũng chế giễu: “Cậu công tử nhà họ Tư lên tàu rồi mà vẫn dặn đi dặn lại, bảo cháu ba ‘nhất định phải ngoan ngoãn chờ cậu ta về’. Giờ cháu ba vui còn chẳng kịp, làm gì còn thời gian buồn bã với cháu hai?”
Doãn Yên nghe thế thì càng òa khóc to hơn.
Sau ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-dang-noi-dau/145125/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.