- Em nói gì thế? Sao lại giả bộ được chứ?
Chính Ly bĩu môi, mắt long lanh ươn ướt, lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
- Uể?_Hạ Liên đơ người ra. Ô cái ông tướng này! Đang khi không lại đùa không đâu à! Đáng giận hết sức.
- Ăn cháo đi mà, nãy giờ anh cầm mỏi hết tay rùi đó!
- Nhưng…
Thấy Hạ Liên cứ chần chừ mãi không chịu ăn, Chính Ly đành phải ra tối hậu thư như sau:
- Giờ nếu mà em để cho anh đút em ăn hết cháo thì anh sẽ về. Không thì anh cứ ở lì ở đây đấy!
Anh cười híp mắt lại, đung đưa thìa cháo trước mặt Hạ Liên, làm cô cứ tủm tỉm cười không thôi.
Tự nhiên cũng thấy anh ý đáng yêu làm sao sao đó!
- Anh nói rồi đó! Em ăn hết là anh phải về ăn cơm đó nha! A…
- A…ầm…Hạ Liên giỏi quá ta!_Anh vừa đút cháo vừa há to miệng ra giống như cô, y như lúc dỗ trẻ con ăn cơm.
Hạ Liên miệng đầy một mồm cháo, nói chữ được chữ mất.
- Iếp…anh ứ àm ư em à ẻ on ấy à! (Khiếp…anh cứ làm như em là trẻ con đấy à!)
Chính Ly cười hì hì, bởi lẽ trong mắt anh Hạ Liên mãi chỉ như là em bé mà thôi, hệt như lúc đó vậy.
Bỗng rèm đằng sau Chính Ly bị kéo ra, một ông cụ già sụ mang vẻ mặt phúc hậu, ló đầu ra tươi cười nói:
- Chàng trai trẻ này chăm sóc bạn gái kĩ quá nhỉ? Tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499981/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.