Hạ Liên ngủ một mạch từ sáng đến gần chiều tối mới dậy. Cô lờ mờ mở mắt, đầu tiên là thấy Chính Ly ngồi cạnh, sau đó là những người khác: Phương Nam, Hải Ninh, sếp, còn có cả…Hạo Tu đứng ở ngoài cửa.
Thấy cô đã tỉnh, Chính Ly mừng rỡ khôn nguôi, anh chờ cho cô tỉnh táo hẳn rồi mới kê gối đỡ cô ngồi dậy. Mọi người thấy cô đã tỉnh thì lũ lượt vào hỏi thăm.
Hải Ninh sốt sắng hỏi:
- Này, em có sao không thế? Tự dưng em ngất đi làm chị với sếp lo sốt vó. Thế em thấy trong trong người thế nào? Đã đỡ hơn chưa? Có đau ở đâu nữa không?
Hạ Liên uống hớp nước cho đỡ khô cổ, lắc lắc đầu. Cô chậm rãi nói:
- Em không sao. Em ngủ ở đây đã quá trời!
Phương Nam đang thút tha thút thít, vội tiến đến nắm nhẹ lấy cổ tay Hạ Liên, hơi lay lay rồi vừa nấc vừa nói:
- Không sao cái gì mà không sao! Tớ đã dặn là bị làm sao thì phải báo ngay với tớ cơ mà! Đã bảo đến như thế rồi! May mà có anh Chính Ly ấy, chứ không thì…
Bấy giờ Hạ Liên mới chú ý sang bên phải của mình, Chính Ly vẫn ở đó, vẫn chăm sóc cho cô từ sáng đến giờ. Chính anh cũng là người thông báo cho mọi người rằng cô đang nhập viện ở đây.
Hạ Liên khẽ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói:
- Em cảm ơn anh, làm phiền anh quá nhiều rồi ạ.
Mặc dù cô đã nói lời cảm ơn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499980/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.