Sáng hôm sau, Chính Ly dậy từ sớm, Mặc Cảnh và những người khác vẫn đang ngáy o o, thì tay anh đã vớ lấy ngay cái điện thoại, bấm vào phần danh bạ có tên “Hạ Liên”, rồi ngơ ra một lúc. Hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa có can đảm nhắn cho cô một tin nào. Sáng sớm thế này, chỉ sợ rằng cô vẫn đang ngủ.
Nhưng anh quyết tâm rồi, hôm nay, chỉ hôm nay phải rủ cô đi đâu đó cho bằng được, chỉ cô với anh thôi. Chính Ly quết không nhụt chí nữa, tay đánh chữ rất dứt khoát.
“Hạ Liên này, anh biết là nhắn vào lúc này hơi đường đột nhưng mà...anh có thể mời em một bữa ăn được không? Tại vì chiều nay là anh phải về mất rồi nên em có thể dành một chút thời gian cho anh được không? Kiểu như những người bạn mới quen ấy!”
Ấn gửi xong, tim anh đập thình thịch liên hồi, tai và mặt anh đỏ bừng như cà chua chín, úp mặt xuống gối chờ Hạ Liên trả lời.
Năm phút sau, một cuộc gọi đến, là của Hạ Liên. Chính Ly vội bắt máy, giọng nói bên kia vang lên, một giọng nói trong trẻo, thanh thoát:
- Alo anh ạ, bây giờ anh có rảnh không anh?
Chính Ly run run.
- À...anh đang rảnh đây.
- Hì, xin lỗi vì gọi anh vào sáng sớm thế này nha. Nhưng anh chạy bộ với em được không? Tại em thấy anh nhắn tin...
- À được được, vậy khoảng 10 phút nữa anh xuống sảnh được chứ?
- Vâng anh cứ thoải mái thôi, tại giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bien-va-em/3499964/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.