"...." Cô nhịn đau, cắn môi, trong lòng thầm gọi cái này là hạt giống phản bội đang nảy mầm, trong nháy mắt cứ vậy mà lớn lên, nghĩ lại thì chuyện này đối với cô là như thế nào đây? Đời này vẫn chưa từng gặp người nào bá đạo đến như vậy, cũng chưa từng được sống tự do. Rốt cuộc cô là vợ anh hay là con của anh? Không, là công nhân mới đúng. Cứ xem là công nhân đi, thì công nhân cũng phải có thời gian nghỉ ngơi mới đúng chứ? 
Nghĩ đến đây, trong lòng nhất thời có chút mâu thuẫn, quay đầu lại hét lên với phiên dịch: "Cho cho anh ấy biết, Tôi không nói tiếng Trung! Không nói! Nhất định là không nói!" 
Phiên dịch không hề có chút chuẩn bị nào, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra, tại sao phu nhân và tiên sinh cãi nhau lại đổ lên đầu con cá nhỏ là anh đây chứ? Cũng may là anh nhanh trí, lập tức dùng giọng điệu cung kính phiên dịch cho Yến Mộ Thanh: "Yến tiên sinh, phu nhân nói rằng, những lời cô ấy vừa nói là muốn cùng ngài trao đổi, như vậy rất lãng mạn...." 
Là.... Lãng mạn.... 
Nhưng vừa nhìn đến bộ dạng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi thì lãng mạn ở đâu ra đây? Anh thực sự là ngốc quá mà! 
Hứa Tự Nam nghe thấy anh phiên dịch như vậy, tức đến nỗi muốn nổ cả phổi ra: "Anh phiên dịch cái gì vậy? Tôi muốn nói cho anh ấy biết rằng anh ấy chính là di sản văn hóa mới khai quật được, tôi không phải... Tôi muốn tự lo cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-bat-dau-tu-phia-nam/2053831/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.