Hứa Tự Nam có cảm giác những lời Giản Linh vừa nói là ám chỉ mình vậy. Mặc kệ là như thế nào, bản thân cô là người dậy muộn, là người thất lễ trước, ngay cả bố mẹ chồng đều nhìn thấy lỗi này của cô.
Yến Hạng Văn lại nói: "Con dâu, con cứ ăn cơm đi, ba có chuyện phải đi trước đây!"
Đây là một khởi đầu rất tệ hại! Cô muốn đứng dậy chào bố mẹ chồng thì bị Yến Mộ Thanh kéo lại: "Ăn cơm đi!"
"..." Cô làm gì còn khẩu vị để mà ăn nữa chứ, trơ mắt nhìn Yến Hạng Văn và Giản Linh quay lưng đi, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Yến Mộ Sơn lại càng thay đổi. khi đi đến một lời chào cũng không có, chỉ nhìn cô rồi huýt sáo, cười đùa: "Anh cả, chúc hai người sớm đơm bông kết trái!" Sau đó nghênh ngang rời đi.
Yến Mộ Bạch là người bình thường nhất trong cái nhà này, lúc này, hình như muốn để lại không gian riêng cho hai người nên cũng buông bát đũa xuống. mỉm cười nói: "Anh cả, chị dâu, chúc hai người tân hôn hạnh phúc, em cũng ăn no rồi, hai người cứ từ từ mà ăn, đừng vội. Tiểu Ngư nhi, đi với ba nào!"
Yến Tử Dư cầm bát lên, nhìn Hứa Tự Nam và Yến Mộ Thanh bằng con mắt oán giận: "Không đâu, con còn chưa ăn no mà!"
Yến Mộ Bạch nhắc nhở bé: "Đừng quấy rối nữa!" Nói xong thì cũng rời đi.
Chỉ còn lại ít người, rốt cuộc thì Hứa Tự Nam cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, trong đầu cô vẫn tràn ngập ý nghĩ phải đoan trang, hiền lành và tao nhã, nhưng khi diện kiến cả nhà thì biểu hiện của cô lại quá tệ, không thể đánh mất lễ nghĩa trước mặt chồng được, nếu như chuyện làm vợ của Yến Mộ Thanh là một công việc thì anh chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô, cô không thể đắc tội được.
Thấy bát của anh trống không, cô liền đứng dậy múc cho anh một ít cháo, trước mặt cô, có rất nhiều loại cháo, mặn ngọt gì đều có cả.
Cô chủ động săn sóc anh, anh cũng không hề từ chối, chỉ là đang nhìn những động tác mà cô đang làm.
Cô dự định múc cho anh một ít cháo thịt nạc trứng muối, chuẩn bị múc thì người bên cạnh lại nói: "Ừm... thật ra thì anh không thích ăn thịt lợn...!"
Không ăn thịt lợn ư? Cô đang định đổi món thì Yến Tử Dư cảm thấy rất kì lạ liền hỏi: "Hả? Bác cả không thích ăn ạ? Sao lần trước ăn heo sữa quay bác lại bảo nó rất ngon?"
Thật sao? Có bí mật gì đây?
Cô quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt anh lấp lánh. Có ý gì đây?
Lúc này cô mới nhớ những lời mình nói tối qua, liên quan đến việc giết lợn vào ngày mồng 1 và 15, vì vậy anh nói rằng mình không thích ăn thịt lợn và vì...
Cô nhất thời quýnh lên, mặt càng ngày càng nóng....
Yến Tử Dư một mực không buông tha cô, lại ồ lên một tiếng: "Bác cả, tại sao bác lại đỏ mặt vậy ạ? Bác không hề uống rượu mà!"
"...." Đứa bé này thật nghịch ngợm, cô rất muốn véo má cô bé nhưng cô lại chỉ có thể ra vẻ là người hiền lành, dễ gần thôi. Nhìn thấy dáng vẻ của bác cả đang cố gắng che đi cái sự lúng túng của mình, một nụ cười nữa lại hiện lên: "Tiểu Dư à, bác dâu con đỏ mặt là vì nóng đấy!"
Yến Tử Dư rất muốn tìm hiểu dáng vẻ này: "Nóng cũng có thể đỏ mặt ạ? Tiểu Ngư Nhi không bị như vậy!"
"Ừ...." Âm thanh của người nào đó lại chậm rãi vang lên: "Khi thân nhiệt của bác dâu con tăng lên có thể làm được rất nhiều chuyện, ví dụ như...."
"Không được nói!" Hứa Tự Nam nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền muốn tìm một cái hố nào đó chôn mình xuống cho xong, lập tức lấy tay mình che miệng Yến Mộ Thanh lại. Nhưng cô lại cảm thấy hành động vừa rồi của mình quá lỗ mãng, cách hiền thục nết na ra xa một bước, sau đó liền thu tay mình về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]