Vào giờ truy bài rồi vẫn chưa thấy Trinh vào lớp, tự nhiên đâm ra lo lắng không biết bị ốm không mà nghỉ. Mà em như bị thần kinh rồi, crush nhiều nó hóa điên hay sao á. Kệ nó chứ đâu có liên quan đến mình, nói vậy thôi chứ trong giờ cứ nhìn đồng hồ mãi rồi trong lòng cứ tự hỏi "sao nó chưa đến nhỉ, không biết xảy ra chuyện gì không, nhắn tin thì không trả lời, gặp phải phạt mới được".
Tự nhiên buồn xong lủi thủi đi về lớp, ngó xuống sân trường thì đập vào mặt em là Trinh ạ, ôi mẹ trẻ ơi đã đi học muộn còn ưỡn thẳng lưng, chân đánh catwalk, còn chào bác bảo vệ nữa. Ôi cạn lời luôn.
Như kiểu nhận ra ánh mắt của em, Trinh cười tươi giơ tay lên vẫy vẫy, xong ra hiệu em ở nguyên đó, tự nhiên như chỗ không người vậy, lon ton chạy lên. Đến nơi đưa tay lên xoa xoa đầu mình nữa chứ:
- Tao lại đi học muộn này, tao giao lại cho mày đó, đi giả quyết đi, còn như lần trước thì đừng trách tao.
Xong còn vỗ vai em huýt sáo rồi nhảy chân sáo về lớp nữa chứ. Trời ơi sao con lại giây phải đứa con gái không có tý liêm sỉ chút nào vậy, nói thì nói vậy thôi chứ em lại lăn đầu nghĩ cách ra xin tội rồi.
Lần trước bị một lần nên rút kinh nghiệm có hỏi bà chị khách quen làm ở đoàn cách giải quyết rồi. Cũng không khó lắm, quan trọng là quan hệ rộng thôi. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Mà nghĩ lại tại sao mình làm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-ban-mai/2925247/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.