Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, Nam Hành đi tuần tra tiến độ luyện tập của mấy đội. Đang chuẩn bị đi đến đội một thì bước chân khựng lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
Vừa nãy trong trại huấn luyện của mấy đội khác, anh có thử qua mấy người mới có bản lĩnh không tệ cho nên trên người cũng bị dính một chút bùn đất, vào lúc này đã khô lại, nhìn cũng không thấy rõ lắm. Bình thường trong căn cứ đều là đàn ông, không ai để ý tới chút bùn đất này, kể cả kiểu người sạch sẽ như Nam Hành cũng sắp bị đám người cẩu thả này đồng hóa rồi.
"Lão đại, buổi tuần tra hôm nay chỉ còn lại đội một thôi, anh không đi qua đó sao?" Đi theo phía sau anh là Tiểu Hứa – người sắp mãn hạn thực hiện nghĩa vụ, sắp được chuyển sang làm việc ở Cục Cảnh sát Los Angeles. Với thân thủ nhạy bén, anh ta vẫn luôn được Nam Hành xem trọng, cũng được xem là thế hệ đầu của căn cứ, làm việc gì cũng rất nhanh gọn. Trong mấy tháng trước khi rời khỏi căn cứ, anh ta thường xuyên đi theo Nam Hành để rèn luyện năng lực làm việc của bản thân.
Nam Hành không đáp, chỉ tiếp tục lạnh nhạt liếc nhìn quần áo trên người, không đi thẳng tới trại huấn luyện của đội một, mà xoay người đi về chỗ ở của mình trước: "Đi lấy cho tôi một bộ quần áo mới, thay đồ xong rồi hãy đi."
Thoạt tiên Tiểu Hứa giống như vừa bị sét đánh trúng, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Ngày thường, dù cho lão đại có thích sạch sẽ thế nào đi nữa cũng không đến nỗi mới đi lòng vòng mấy trại huấn luyện một chút đã bỗng nhiên muốn thay quần áo. Đây là tình huống gì vậy?
Có điều, Tiểu Hứa là một người làm việc rất đúng mực, không hỏi nhảm thêm câu nào đã đi lấy một bộ trang phục chiến đấu màu đen được chế tạo đặc biệt mà ngày thường Nam Hành vẫn thường mặc mang vào trong phòng cho anh.
Nam Hành trở về tắm sơ qua. Sự mệt mỏi do đêm qua không được ngủ ngon vào lúc này cũng đã giảm đi rất nhiều. Anh tùy ý vuốt mái tóc đen ngắn vài cái, nhận lấy quần áo mà Tiểu Hứa đưa tới, nhìn thoáng qua rồi mặc vào.
Tiểu Hứa biết ngày thường lão đại không thích mặc các loại quần tây áo vest, ngược lại thích mặc trang phục chiến đấu màu đen giống như mọi người. Chỉ có lúc rời khỏi căn cứ hoặc trở về nhà họ Lệ, anh mới mặc mấy loại quần áo hơi có vẻ trang trọng. Nhưng từ trước đến giờ, Lệ lão đại cũng không phải là người quá nghiêm túc cứng nhắc. Cho dù là âu phục trị giá mấy triệu cũng có thể bị anh mặc thành khí thế lưu manh của quân đội.
Mà dù bộ trang phục chiến đấu màu đen này cùng một kiểu dáng, nhưng khi đứng trong đám người, vẻ tàn khốc lạnh như băng của anh sẽ trở thành một cảnh sắc khiến người ta nhìn thấy sẽ không dời mắt được. Lời này là do em gái của Tiểu Hứa tới đây thăm anh ta đã từng nói hai năm trước. Em gái anh ta tình cờ nhìn thấy lão đại thì bắt đầu thầm thương trộm nhớ không nguôi, luôn miệng nói những lời thương nhớ lão đại, không sao kiềm chế được.
Anh cài từng nút áo của bộ trang phục chiến đấu vào, giọng nói lạnh tanh "Tới đội một."
Tiểu Hứa lại ngẩn ra, nghĩ tới mục đích mà lão đại phải tắm rửa đổi quần áo hình như là vì để tới đội một.
Nhưng tại sao anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy mục đích này có chỗ nào không đúng chứ...*** Cùng lúc đó, huấn luyện đặc biệt theo thông lệ mỗi ngày của đội một bắt đầu từ sáng sớm đến bây giờ đã sắp kết thúc.
Phong Lăng là người mới, lại nhỏ tuổi nhất, chiều cao cũng thấp hơn mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi mà đã một mét tám, một mét chín, cho nên nhóc được xếp ở hàng đầu tiên.
Vốn dĩ người mới tới này quá nhỏ, rất nhiều thành viên trong đội một thấy rất khó chịu, bởi vì cho tới bây giờ không có người nào mới tới đã có thể vào thẳng đội một như vậy. Tất cả bọn họ đều phải trải qua chọn lọc nghiêm khắc và thi đấu thì mới có thể vào được. Hơn nữa bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị đá sang những đội khác trong lần huấn luyện tiếp theo. Vậy mà thằng nhóc mới tới này lại có thể tiến thẳng vào đội một.
Nhưng trong nửa ngày huấn luyện này, mỗi một lần huấn luyện và thi đấu, Phong Lăng chỉ cần nhìn xem người khác làm thế nào thì sẽ học theo rất nhanh, làm rất chuẩn một loạt nhiệm vụ huấn luyện và động tác. Dù lần đầu không thạo nhưng đến lần thứ hai là nhóc đã có thể làm một cách rất hoàn mỹ khiến người khác phải kinh ngạc, cũng như không thể soi mói được gì.
Vì vậy, trong mấy tiếng đã qua, số người không cam tâm đã dần dần giảm bớt. Huống chi Phong Lăng còn nhỏ, gầy teo, không cười đùa cợt nhả làm mọi người cảm thấy phiền phức. Điểm quan trọng nhất chính là nhóc còn xinh đẹp, da dẻ mịn màng khiến người ta nhìn vào sẽ nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ một cách khó hiểu. Hơn nữa nhóc cũng không phải là loại phế vật yếu đuối đến mức không xứng đáng ở lại đội một. Mới vài giờ trôi qua mà thành viên đội một đã dần dần tiếp nhận nhóc, cũng không có ai có ý định chèn ép nhóc nữa.
Chuyện này quả thật hơi làm khó Phó sĩ quan huấn luyện Hàn Kình.
Hàn Kình vẫn luôn muốn tóm được điểm yếu của Phong Lăng để thi hành "gậy gộc" gì đó, nếu không thì anh ta sẽ không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ cho Lệ lão đại. Mà thằng nhóc này lại không hề phạm phải sai lầm nào. Ngay trước mặt nhiều thành viên như vậy, anh ta cũng không thể thưởng phạt không rõ ràng nên vô cùng nôn nóng. Chỉ qua vài tiếng mà Phong Lăng đã được mọi người đón nhận, khiến cằm anh ta dường như sắp nổi lên một cục mụn to tướng.Một ngày huấn luyện sắp kết thúc. Vào lúc này, các thành viên đã thả lòng tinh thần, đang tính toán những việc cần làm trong căn cứ vào buổi chiều, Phong Lăng cũng không ngoại lệ. Mới vào căn cứ hai ngày mà đã đổi chỗ ở những hai lần, nhóc cần phải sắp xếp lại chỗ ở trong đội một. Phó sĩ quan huấn luyện cũng chưa nói rõ nhóc sẽ ở nơi nào. Chờ sau khi kết thúc huấn luyện, nhóc phải đi hỏi lại mới được.
Cũng trong lúc đó, ngay tại trên lối đi bên ngoài trại huấn luyện của đội một, người đàn ông cao lớn mặc trang phục chiến đấu màu đen bước chậm tới. Khuôn mặt tàn khốc, lạnh như băng của anh toát ra vẻ bình thản thờ ơ. Anh giống như một con mãnh hổ đang ẩn nấp, đứng ở lối ra vào nhìn đám thành viên đang huấn luyện bên trong.
Anh chỉ yên lặng đứng đó mà khí thế cũng đủ làm người ta sợ đến rùng mình. Các thành viên đang hơi lười biếng vì buổi huấn luyện sắp kết thúc lập tức đứng thẳng như một thân cây, sắc mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.
Nhưng dù là vậy, Phong Lăng cũng không hề bị ảnh hưởng bởi loại khí thế này. Từ lúc bắt đầu, nhóc vẫn giữ nguyên một động tác, một sắc mặt, không hề sơ suất. Đây cũng là nguyên nhân mà Phó sĩ quan huấn luyện không thể tìm ra được khuyết điểm trên người nhóc.
Cậu nhóc này thật sự quá nghiêm túc.
Sau lưng Phong Lăng có hai người nhân cơ hội từ góc độ bên kia không thể nhìn thấy phía sau liền mấp máy môi, nhỏ giọng thảo luận: "Bình thường, nửa tháng cũng không thấy mặt lão đại lấy một lần. Hôm nay làm sao vậy, còn tới rất thường xuyên nữa, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ gì quan trọng cần phải dặn dò trước sao?"
"Chắc thế, nếu không thì thường ngày lão đại sẽ không tới nơi này..."
Mặc kệ những người này tò mò hay bàn tán xôn xao, Lệ Nam Hành vẫn đứng ở cửa ra vào trại huấn luyện, sắc mặt bình thản, không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn lướt qua mấy người đang huấn luyện trong sân. Anh thân cao chân dài, sống mũi thẳng, mặt mũi lạnh lùng, anh tuấn như thần. Nếu sắc mặt không quá lạnh lùng, trầm mặc lại thờ ơ thì vẫn có thể hình dung anh như một bức danh họa cổ xưa vậy.
Trái lại, Tiểu Hứa đi sau lưng Lệ Nam Hành lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người bên trong, thấy Phong Lăng vóc dáng gầy đét đang đứng ở hàng đầu tiên.
Anh ta thầm nghĩ, cho dù lão đại có quý trọng người tài, vô cùng quan tâm đến các đội viên có tiềm lực để phát triển đến cỡ nào đi nữa thì Phong Lăng này chắc cũng không lợi hại đến nỗi khiến cho lão đại liên tục thay đổi thất thường như ngày hôm nay chứ.
Có lẽ anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.