Nam Hành đau tới mức trán nhăn lại, trong nháy mắt đang định ra tay thì Phong Lăng lại không có ý định dây dưa nữa. Nhóc nhanh chóng lắc mình né tránh bàn tay của anh, tung người nhảy lên thành bồn tắm. Nhóc thình lình lao về phía trước, chân giẫm lên tường của căn phòng gỗ không quá cao, đạp vài cái lấy đà nhảy ra ngoài!
Thấy cô nhóc đã chạy thoát, Nam Hành không hề tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ lạnh lùng nheo mắt lại nhìn cái lỗ hổng nứt toác phía trên căn phòng xông hơi này.
Trong cô nhi viện này mà lại có đứa trẻ có bản lĩnh như thế, lại còn là con gái, thân phận tuyệt đối không tầm thường. Anh vốn đang định thử căn cơ của cô nhóc này, sau đó thăm dò xem rốt cuộc cô nhóc có mục đích gì. Kết quả, mục đích cuối cùng của nhóc hiển nhiên không phải anh, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đào tẩu như vậy.
Chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Rốt cuộc nhóc có thân phận gì?
Tầm mắt thận trọng lãnh đạm của Nam Hành chậm rãi thu hồi, anh liếc mắt nhìn mảnh ống tay áo bị ném xuống đất.
***
Hôm sau, loa trong cô nhi viện vang lên, giọng nói hiển nhiên là của Viện trưởng Lâm, ông cho triệu tập tất cả đứa trẻ trong cô nhi viện đến khoảng sân trống đằng trước. Dù là nam hay nữ, toàn bộ đều phải ra sân trình diện.
Sau khi phát thanh, viện trưởng quay người lại, cung kính nhìn về phía Nam Hành đang mang sắc mặt lạnh nhạt âm trầm, không chút gợn sóng: "Anh Lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802760/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.