Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm càng khó coi. Anh cởi chiếc áo khoác đen trên người xuống, bọc lấy cả cơ thể đang sốt hầm hập lại rồi sai Thẩm Mục đang đứng chờ ngoài cửa: “Thẩm Mục, ra xe lấy cái chăn mỏng vào đây.”
Thẩm Mục vâng một tiếng rồi quay ra xe lấy một chiếc chăn mỏng vào.
Đây là chiếc chăn giữ nhiệt ở trong xe, bình thường không hay dùng đến, nhưng bây giờ đã có chỗ để dùng rồi.
Khi Thẩm Mục đi vào, Quý Noãn đã bị Mặc Cảnh Thâm bế lên, mắt nhắm nghiền bất tỉnh, trên người cô bọc chiếc áo khoác màu đen, không để lộ chỗ nào. Nhưng Thẩm Mục mang chăn vào rồi cũng quay người bước nhanh ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm lấy chăn bọc kín người Quý Noãn rồi lấy áo khoác choàng bên ngoài, bế ngang cô lên bước ra.
Lúc này trời đã tạnh mưa, nhưng trên đường đi vẫn đầy sình lầy. Thẩm Mục nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn sải bước đến gần thì mở cửa xe ra.
Mặc Cảnh Thâm bế cô ngồi vào ghế sau, rồi cứ ôm ghì lấy cô trong lòng như vậy, lạnh nhạt ra lệnh: “Đến bệnh viện.”
***
Thành phố Cát rất nhỏ, muốn tìm một bệnh viện có điều kiện tốt là chuyện vô cùng khó.
Huống hồ từ khi bị bế ra đến bây giờ Quý Noãn vẫn hôn mê bất tỉnh. Thẩm Mục đi theo bản đồ đến một bệnh viện gần đó, chính là bệnh viện Quý Noãn đưa bà ngoại đến khám. Cậu ta chỉ liếc qua đã thấy điều kiện quá kém nên đi qua luôn, lái thẳng đến bệnh viện thành phố lớn nhất thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802640/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.