Quý Noãn đang ngủ mê man thì lại nghe thấy chuông điện thoại reo lên. Cô chui đầu ra khỏi chăn, cố gắng vươn tay cầm lấy điện thoại nhưng chỉ duỗi ra được hai cái, chạm được đến viền điện thoại thì không còn sức, tay thõng xuống không nhúc nhích.
Cô rất lạnh, rất buồn ngủ, mệt muốn chết, không chút sức lực.
Đến khi có tiếng gõ cửa vang lên thì Quý Noãn nhíu mày trong cơn mơ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Tuy bây giờ ngoài trời đã tờ mờ sáng, cũng có chút ánh nắng, nhưng trong phòng vẫn mờ tối. Cô chỉ nhìn thấy cánh cửa bị rung lên, người ở ngoài không gõ quá to, lại còn đang ở bên ngoài, nên có lẽ chỉ có một mình cô nghe được.
Quý Noãn muốn lên tiếng nhưng cổ họng đau không chịu nổi. Cô nhìn về phía cửa, mắt lại càng hoa lên choáng váng. Tiếng động trên cánh cửa rất khẽ, cô lại tiếp tục nhắm mắt lại.
***
Tiếng gõ cửa vang lên đến năm phút mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Thẩm Mục lo lắng đứng ngoài, đảo mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm khoác áo đen đứng bên cạnh.
Mặc Cảnh Thâm có thể khẳng định Quý Noãn nằm trong phòng này là vì đêm qua trời mưa quá to, nên hiện rõ dấu chân đầy bùn từ bên ngoài đi thẳng vào hướng này.
Bên ngoài còn có đôi giày đã bị thấm nước ướt sũng của Quý Noãn, xung quanh đế giày bám đầy bùn. Cô để giày ở ngoài cửa, chắc vì sợ đi vào thì sẽ làm bẩn phòng.
Hơn nữa, tất cả các phòng khác đều không sáng đèn, chỉ trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/802639/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.