Lệ Nam Hành gác tay lên vô lăng, anh lái xe vòng vèo xung quanh trong phạm vi mười mấy cây số. Anh lái từng vòng để tìm người, chỉ cần là nơi có thể tìm thấy người, bất kể nơi đó có người hay không anh cũng đã tìm. Anh đã tìm mấy tiếng đồng hồ, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.
Tình trạng lúc đó của cô rõ ràng không thể đi quá xa, cô còn chẳng mang theo thứ gì, cũng không thể lên xe bus rời đi được.
Video được cung cấp từ phía bảo vệ khu chung cư và Cục Giao thông, anh đã xem qua từng video một. Anh chỉ có thể nhìn thấy Phong Lăng đơn độc đi từ trong khu chung cư ra ngoài, trông thấy mấy đoạn video liên tiếp cô đi sang đường như người mất hồn, trán của anh nhíu chặt lại.
Từ nhỏ, Phong Lăng chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình. Dù cái chết đột ngột của cha mẹ là một nỗi đau vô cùng lớn đối với cô nhưng nó cũng không lớn bằng chuyện cô bị gạch tên ra khỏi căn cứ XI.
Chí ít thì lúc ba mẹ qua đời, Phong Lăng vẫn có thể giữ được bình tĩnh và lý trí. Nhưng bị khai trừ khỏi căn cứ XI, chuyện này rõ ràng đã khiến lý trí cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ.
Trong camera giám sát, Phong Lăng cứ bước đi như vậy, kết hợp các đoạn video lại có thể thấy cô đã đi bộ khoảng sáu, bảy cây số, đến gần công viên ven hồ mới không thấy đâu nữa, vả lại chắc chắn cô đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138016/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.