Lúc Phong Lăng quay người, định đi ra ngoài, đột nhiên cô nhìn thấy bộ đồng phục căn cứ màu đen mà hôm qua cô thay ra đang gấp để trong cánh cửa tủ rộng mở.
Nhìn bộ đồng phục này, ánh mắt cô lạnh lẽo thấu xương, trước mắt không ngừng hiện lên hai con chữ “Khai trừ” to đùng cùng con dấu trên văn bản ban nãy.
Khu rừng mà cô sinh sống thuở nhỏ đã bị thiêu cháy, ngôi nhà gỗ của cô đã không còn. Cô tưởng mình có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả, bởi vì chí ít cô còn có căn cứ XI, còn có Lệ Nam Hành.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng.
Cô sẽ bị căn cứ XI gạch tên.
Giây phút này cô gần như đã không còn thứ gì nữa.
Lệ Nam Hành giỏi thật, rõ ràng anh biết chém một đao này xuống, cô sẽ đau khổ nhường nào, thế nhưng anh vẫn thật sự xuống tay được.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Phong Lăng nắm chặt thành nắm đấm, cô bước nhanh ra ngoài.
“Phong Lăng! Em đứng lại!” Lệ Nam Hành vội vàng vén chăn xuống giường, mặc quần lên chạy nhanh ra, một tay anh giữ lấy cổ tay cô.
Phong Lăng biết với sức lực của mình, cô không thể hất tay anh ra được, cô dứt khoát đứng bất động ở đó. Chỉ có điều, lúc bị người đàn ông giữ lại, cô loạng choạng mấy bước, đến khi đứng vững lại, cô ngoảnh lại nhìn anh: “Em muốn ra ngoài cho yên tĩnh một lát.”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh.
Lệ Nam Hành nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3138014/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.