“Bị thương là tay, còn chấn động là đầu chứ có phải chỗ này đâu.” Lúc lên tiếng, người đàn ông dùng tay không bị thương giữ lấy cô, thậm chí anh còn đẩy hông lên hai cái.
Phong Lăng: “…”
Cô vội vàng muốn trèo xuống khỏi người anh, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt không buông.
“Anh biết là em mệt rồi nên sẽ không làm đâu, anh chỉ ôm thôi.” Lệ Nam Hành không muốn nói mình chỉ muốn ôm cô bé năm tuổi ngơ ngác trong rừng hồi đó. Anh lại càng ôm cô chặt hơn, cạ chóp mũi vào gò má trắng nõn của cô như thể rất khoan khoái, chốc chốc anh lại thơm một cái lên núm đồng tiền cạnh miệng cô.
Một bên khóe miệng của Phong Lăng có một núm đồng tiền nhưng không quá rõ, hơn nữa bình thường cô cũng không thích cười, nên lại càng không nhìn ra. Nhưng chỉ cần cô cười lên là sẽ nhìn thấy một núm rất nông, điểm thêm một chút dí dỏm hiếm thấy lên gương mặt vốn lạnh lùng, lãnh đạm của cô.
“Da của em vốn đã đẹp như vậy, sau này không cần học theo mấy cô gái khác thoa các loại mỹ phẩm dưỡng da linh tinh lên mặt nữa đâu, bây giờ đã mềm mịn trơn nhẵn lắm rồi. Mà anh thấy, em cũng không thích dùng mấy thứ đó.”
“… Thật không?”
“Điều quan trọng hơn là vẻ đẹp trong tâm hồn, đừng nói là bây giờ em là đẹp nhất, dù qua mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm nữa thì gương mặt này của em, anh có nhìn bao lâu cũng không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137898/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.