Đồng hồ đã điểm ba giờ chiều.
Tuy Phong Lăng và Lệ Nam Hành không muốn nói chuyện này cho căn cứ biết, nhưng phía căn cứ cũng đã nghe ngóng được chút tin tức ở chỗ cảnh sát. A Phong đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi họ xem có cần căn cứ ra mặt giải quyết hay không, tiện đó hỏi thăm tình trạng của Phong Lăng. Sau khi xác định vết thương của Lệ Nam Hành không đáng ngại, Phong Lăng cũng không bị chuyện mưu hại này làm ảnh hưởng tới tâm trạng, anh ta mới cúp máy. Nhưng trước lúc ngắt máy, anh ta còn nói Phong Lăng luôn luôn là người của căn cứ, cô gặp phải chuyện này thì bất cứ lúc nào căn cứ cũng có thể ra mặt giúp cô điều tra ra hung thủ đứng phía sau.
Nếu chuyện này không có liên quan gì đến Phong Minh Châu thì cô giao cho căn cứ cũng được.
Nhưng bây giờ ngay đến cả Phong Lăng cũng nghi ngờ Phong Minh Châu, chuyện này có liên quan đến nhà họ Phong, mà giữa cô và nhà họ Phong lại… Nói chung, bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
Lệ Nam Hành giơ cổ tay đã được bác sĩ dùng băng gạc băng bó lại lên, anh thư thái tiếp tục gối đầu lên đùi Phong Lăng.
“Mệt thì anh nhắm mắt lại ngủ một lát đi.” Phong Lăng vẫn bóp đầu cho anh, hơn nữa thi thoảng cô lại nhẹ nhàng xoa huyệt Thái dương và vùng quanh mắt, như vậy sẽ giúp anh làm giảm cơn đau đầu.
Đúng lúc này, có nhân viên của khách sạn gõ cửa, mang một ít nguyên liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137896/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.