Cô quay phắt lại trừng mắt chất vấn anh ý nghĩa của hai chữ này, nhưng lại thấy hình phản chiếu từ trong ánh mắt của anh đều là cô, lời đến đầu môi bỗng chốc nghẹn lại.
“Chủ động hôn anh đi, năm phút.”
Chủ động hôn anh?
Còn hôn đến năm phút?
Trong đầu Phong Lăng bỗng chỉ có một ý nghĩ: “Không thể, anh đừng có mơ.”
Lệ Nam Hành nhìn cô giận đến mức trợn tròn mắt thì nhếch miệng cười: “Vậy lên giường anh ngủ một đêm?”
Ngủ một đêm này có hai nghĩa, rõ ràng lời nói của anh không thể chỉ đơn giản như vậy được, chắc chắn có nghĩa bóng to lớn ở phía sau nữa.
“Anh đừng có vô liêm sỉ như thế.”
“Ừa, anh vô liêm sỉ nhiều năm lắm rồi, khi trước, lúc vừa bắt đầu theo đuổi em thì có ngày nào mà không bị em mắng chửi đâu, nghe em mắng ba chữ này suốt bao năm qua, anh cũng đã quá quen với nó rồi, tránh cho vô duyên vô cớ lại bị mắng oan, phải không.”
Phong Lăng không thể chịu nổi nữa, cô đẩy anh mà chẳng đẩy ra được, nhíu mày lại nói: “Lệ Nam Hành, sau này anh đừng có hôn tôi nữa, cũng đừng có kiểu đang nói chuyện lại bỗng hôn tôi, tôi...”
Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã không nói không rằng cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách chuẩn xác. Lúc cô đang trợn tròn mắt giãy giụa, để tránh vết thương của cô bị chạm tới trong lúc nóng giận, anh kịp thời thả lỏng, ôm lấy cô gái nhỏ đang bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137688/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.