Văn Nhạc Tình đột ngột im bặt, mờ mịt quay qua nhìn về phía người căn bản không thể xuất hiện ở nơi này.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đầu ngón tay đang cầm micro của cô dần trở nên lạnh toát, sau đó bỗng nhiên cônở nụ cười: "Đúng là uống nhiều rồi, nhìn người mà cũng có thể bị ảo giác."
Nói thì nói vậy nhưng cô lại đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tay nắm thật chặt micro, bỗng nhiên chẳng nói được gì nữa.
Thấy vừa rồi Văn Nhạc Tình còn la hét thề thốt, mà hiện tại, cho dù chỉ cảm thấy trước mặt là một ảo giác thôi mà cô đã trở nên sợ hãi, mọi người liền thấy đau đầu.
Văn Lận Hàn đi tới, người đàn ông cao hơn một mét tám, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Lặp lại những lời em vừa nói một lần nữa."
Văn Nhạc Tình đưa micro lên miệng, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ảo giác này hình như hơi quá chân thực, thậm chí ngay cả mùi hương trên người cũng giống của Văn Lận Hàn đến vậy.
Cứ đứng chôn chân như vậy ở đó lâu thật lâu, Văn Nhạc Tình vừa siết chặt thứ đang cầm vừa nhìn đối phương, hình bóng mơ hồ trước mắt càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cuối cùng, lúc trông thấy ý lạnh trong mắt Văn Lận Hàn, đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên: "Anh..."
Mọi người: "..."
Nhát gan quá! Từng ấy năm mà chẳng tiến bộ chút nào cả!
"Không phải ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-am-khong-bang-anh-tham-tinh/3137650/chuong-1093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.