Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trẻ tuổi mà Văn Nhạc Tình dựa vào ngồi yên trên sofa không động đậy, lấy chai rượu trong tay cô ra rồi nói: “Bỏ thì bỏ thôi, uống rượu làm gì."

Văn Nhạc Tình nhắm mắt tựa đầu lên vai đối phương: "Ừm, nhiều năm rồi chưa uống, uống cạn một lần này, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"Đợi lát nữa anh đưa em về, có chuyện gì thì chờ em tỉnh rồi hẵng nói."

Văn Nhạc Tình vừa lắc đầu vừa nghiêng mặt sang một bên, đến một góc không ai thấy mặt mình nữa mới đưa tay lau đôi mắt đã ươn ướt của mình. Sau đó cô lại tựa đầu về chỗ cũ: "Lần này, em đồng ý với lời đề nghị của Học viện Y khoa, tạm thời rời khỏi Los Angeles cũng là vì muốn tự cảnh tỉnh bản thân, chuyện nên kết thúc thì phải kết thúc thôi. Đã nhiều năm như thế rồi, chắc cũng đã sắp mười năm rồi nhỉ, em cảm thấy bản thân thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Tại sao anh ấy lại vô tình như thế, lúc trước, em nghĩ rằng vì bọn em có quan hệ ruột thịt nên anh ấy mới từ chối em. Nhưng sau này đã biết cả hai không cùng huyết thống rồi, anh ấy vẫn chỉ xem em là em gái, hừ, ai muốn làm em anh ấy chứ..."

Nói xong, cô phát hiện chai rượu trong tay mình đã chẳng thấy đâu nên đành quơ tay, vớ lấy ly rượu ở trên bàn rồi lại nghiêng đầu sang dựa lên vai của một đàn chị lớn hơn mình vài tuổi: "Đàn chị à, lòng em khó chịu quá, chị uống với em vài ly đi."

Cô gái được gọi là đàn chị kia đưa tay lên xoa đầu cô như thể đang động viên: "Không sao không sao! Cóc ba chân mới khó tìm, còn đàn ông hai chân thì nơi đâu chẳng có, đâu phải thế giới này chỉ có một Văn Lận Hàn là đàn ông đâu. Em nhìn kìa, đàn anh của em cũng chờ em nhiều năm như thế rồi, thế mà em lại chỉ coi cậu ấy như anh em tốt, nếu em thật sự đã nghĩ thông thì cứ chấp nhận đàn anh của em là được.”

Văn Nhạc Tình cười hì hì rồi lại uống một ngụm rượu, sau đó cô mở to đôi mắt đã hơi mơ màng để đứng dậy, thấy màn hình của phòng karaoke không có ai hát, cô loạng choạng bước đến, cầm micro lên, không thèm quan tâm trên màn hình đang chạy nhạc đệm của ca khúc nào, cô lớn tiếng hét lên như thể muốn tuyên bố điều gì đó: "Văn Lận Hàn! Em không cần anh nữa..."

Lúc này cửa phòng VIP bỗng bị đẩy ra, một người đàn ông lạnh lùng bước vào, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái thường ngày chưa từng hét trước mặt người ta bao giờ, thế mà nay lại cầm micro hùng hồn tuyên bố như thế.

Bầu không khí của phòng VIP vốn đang sôi nổi bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, vì sự xuất hiện của người đàn ông này.

Văn Nhạc Tình chẳng thèm nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước cửa kia, chỉ hít một hơi thật sâu. Những cố chấp từ năm mười sáu tuổi, những thứ mãi không từ bỏ được, hôm nay cô đã quyết tâm phải buông bỏ tất cả cho bằng hết.

Mọi người trong phòng VIP đều dán mắt nhìn Văn Nhạc Tình đang cầm micro, cô là người được cưng chiều nhất trong nhóm họ, khi còn đi học, tính cách cô rất tốt, học lại giỏi, hay giúp đỡ mọi người, EQ lẫn IQ đều rất cao, chưa từng oán hận cuộc đời, hầu như ai từng tiếp xúc đều rất thích cô. Một cô tiểu thư tốt đẹp như thế, biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi nhưng cô vẫn luôn từ chối không chịu hẹn hò với ai. Sau đó vài năm, mọi người mới biết hóa ra từ năm mười sáu tuổi cô đã trao trọn trái tim cho anh trai mình.

Chuyện nhà họ Văn rất phức tạp, nhưng dù sao cũng xem như là ông trời đã chiều lòng người. Lúc Văn Nhạc Tình cứ mãi không thể xóa bỏ được tình yêu đầy oan trái này thì cô bỗng phát hiện mình và anh trai không hề có quan hệ máu mủ, con đường đầy cơ hội mở ra trước mặt cô. Nhưng Văn Lận Hàn vẫn luôn quả quyết rằng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em, chưa bao giờ chịu tiến lên thêm một bước.

Văn Nhạc Tình đã vùng vẫy trong tình yêu này sắp tròn mười năm rồi, cuối cùng đến khi Văn Lận Hàn định đính hôn với một cô gái nào đó được nhà họ Văn mai mối cho thì mối tình này của cô đã đến bước đường cùng.

Trước đây, mọi người đều khuyên cô rằng đừng lún sâu vào Văn Lận Hàn, nhưng tiếc thay, Thượng đế cho cô ưu tú hết thảy ở mọi mặt nhưng điều duy nhất không cho cô chính là một trái tim phóng khoáng. Trong chuyện tình cảm, cô cứ cố chấp bám riết lấy Văn Lận Hàn, bướng bỉnh đến mức chưa từng chịu quay đầu lại.

Nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên họ nghe cô nói muốn từ bỏ Văn Lận Hàn.

Nhưng Văn Lận Hàn trước giờ luôn tránh né cô lại bỗng xuất hiện ở thành phố T này... Chuyện này rốt cuộc là sao...

Văn Nhạc Tình không nhìn thấy người đến, cứ cầm micro hét tiếp: "Em không cần anh nữa! Em không cần anh nữa! Văn Lận Hàn! Cho dù bây giờ anh có quỳ xuống cầu xin em, em cũng không thèm anh nữa đâu!"

Mọi người: "..." Tổ tông của tôi ơi, Bác sĩ Văn đang ở đây đó, em không cần lớn tiếng thế đâu, người ta nghe thấy hết rồi.

Văn Lận Hàn đứng ở trước cửa, nhìn cô gái đang lâng lâng trong men say, tay thì cầm micro như thể đang nâng niu bảo vật quý giá gì đó, ánh mắt anh ta lãnh đạm, không nói câu nào, chỉ đưa tay đóng cửa lại rồi tiếp tục đứng đấy nhìn Văn Nhạc Tình, không động đậy gì.

Trong phòng VIP, chẳng có người nào dám lên tiếng, nào có ai không biết tính tình lạnh lùng của Bác sĩ Văn, người này thoạt nhìn thì rất xa cách lạnh nhạt, không có thứ gì có thể khiến anh yêu thích hay muốn có cho bằng được, nhưng thật ra anh ta cũng thuộc tuýp người không dễ trêu chọc vào. Trước kia, có biết bao nhiêu người trong giới y học ở khắp các quốc gia đều ngỏ lời mời anh ta đến làm việc tại các bệnh viện lừng danh, nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của anh ta. Cuối cùng anh ta lại chọn vào làm bác sĩ ở phòng y tế căn cứ XI, sống cuộc đời tự do thoải mái. Có thể thấy được tính cách người này không phải là kiểu người mà người khác có thể hiểu rõ được, cũng không phải kiểu dễ dao động vì người khác.

Vì thế, chuyện anh ta bỗng dưng xuất hiện ở thành phố T vào lúc này cũng tương đương với chuyện mặt trời mọc đằng Tây đấy?

"Văn Lận Hàn, em nói cho anh biết, Văn Nhạc Tình em chẳng phải kiểu không có người thích đâu nhé, em giữ thân như ngọc nhiều năm như thế chỉ vì anh. Từ lúc mới chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, em đã luôn trông chờ, ôm hy vọng nhiều năm như thế, giờ đã thành một bà cô hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Ngay cả nụ hôn đầu của mình, em cũng giữ gìn để dành cho anh, à cũng không hẳn... Nụ hôn đầu đã mất từ lâu rồi... Nhưng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, mỗi lần hôn anh đều ngoài ý muốn cả, lần nào anh cũng đẩy em ra... Ngay cả một nụ hôn đàng hoàng, em cũng chưa có được! Anh thấy anh có xứng với tình cảm em dành cho anh nhiều năm như thế không!"

Trong lòng của mọi người: Họ không nên tiếp tục ở lại đây nữa đúng không... Nếu để cô nói tiếp, chưa biết chừng sẽ lộ ra chuyện gây sốc nào đó…

Nhất là bây giờ còn có Bác sĩ Văn đứng ở đây, anh ta đang lạnh lùng nhìn Văn Nhạc Tình đang mượn rượu làm càn ở trước mặt, họ thật sự không muốn bỏ lỡ màn kịch hay này chút nào cả, làm sao giờ?

"Anh muốn cưới ai thì cứ cưới đi! Chẳng liên quan gì đến em cả! Em sẽ không bao giờ nhớ nhung gì tới anh nữa! Từ ngày mai, Văn Nhạc Tình em hễ thấy anh là sẽ đi vòng sang đường khác, nếu em còn bám theo anh nữa thì ra ngoài đường, cái thân này sẽ bị xe tông, uống nước sẽ bị sặc chết, ăn cơm cũng bị nghẹn chết, em..."

"Thế sao bây giờ em không uống rượu đến chết luôn đi?" Giọng nói của người đàn ông kia bỗng vang lên.

Vừa rồi mọi người trong phòng không có ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng nhạc đệm vang vọng cùng với giọng nói hùng hồn của Văn Nhạc Tình. Bây giờ Văn Lận Hàn bỗng cất lời, cả đám chỉ thấy xương cốt của mình như sắp bị đóng thành băng luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.