14
Tôi chưa kịp hiểu ra thì trưởng làng đã nhờ người treo tôi lên.
“Ai đã làmt hì tốt nhất là đứng ra nhận tội đi. Nếu một ngày chưa có người đứng ra thì nó sẽ bị treo cổ thêm một ngày nữa, treo đến c.h.ế.t thì thôi!”
Trưởng làng nói xong liền rời đi.
Mồ hôi lấm tấm trên mắt, tôi chớp mắt thật mạnh để nhìn rõ những người bên dưới.
Những người đàn ông tuy bụng phệ nhưng lại ăn mặc chỉnh tề và trông rất dữ tợn.
Những người phụ nữ bên cạnh gầy như que củi, bộ quần áo rách rưới không thể che giấu được những vết bầm tím. Họ đều tỏ ra rụt rè và sợ hãi.
Tôi nhìn thấy Kiều Kiều đứng cạnh bố và anh trai cô ấy, lén lút ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi làm động tác lắc đầu nhẹ đến mức khó mà nhìn thấy được.
Kiều Kiều cắn môi dưới, cúi đầu.
Mọi người bàn luận một lúc rồi giải tán.
Tôi không phải hung thủ, nhưng tôi là một cô gái không thể nối dõi tông đường. Cho nên tôi đã trở thành công cụ để cả làng trút giận.
Mặt trời lên cao rồi lặn, tôi đói, khát, đau đớn, và dần dần bất tỉnh.
Ngày và đêm có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Ban đêm, tôi bị cái lạn đánh thức và nhìn thấy hai đốm sáng màu xanh nhạt mờ mờ nơi gần đó.
“Thiên Tứ?” tôi ngập ngừng gọi.
Mây mù tan đi, ánh trăng nhợt nhạt chiếu sáng những vật bên cạnh giếng.
Nó không phải là người!
Trên khối thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-thai-nhi/3645220/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.