12
Khi tỉnh dậy, tôi thấy đau rát ở lưng. Tôi chậm chạp ngẩng đầu, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ xung quanh
Mái nhà dột nát, tường đất ẩm mốc mốc meo và một căn phòng trống rỗng không có bất cứ một đồ vật gì.
Tôi đã thử nhiều lần cố gắng đứng lên nhưng không được.
Nằm trên mặt đất, đầu óc tôi trống rỗng và mê man rất lâu.
Một lúc lâu sau mới có tiếng mở cửa, Chu Thuấn bưng bát đi vào.
Tôi theo bản năng co rúm người lại, thấy anh ta không có ý định làm gì, tôi thận trọng hỏi: "Anh Chu, em đang ở đâu? Anh đưa em về nhà được không?"
Chu Thuấn thở dài, đặt bát cháo xuống đất.
“Cha em nói đó là do em làm,” Chu Thuấn cau mày, nhìn tôi chăm chú, “Đại Nha, nói thật cho anh biết, có thật là em đã làm như vậy không?”
"Em không có! Thật sự không phải là em!" Trong lòng tôi nặng trĩu. Bố vì bảo vệ em trai mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi như vậy sao?
Chu Thuấn thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay tôi xoa xoa: "Anh biết không phải em, em không phải người sẽ làm ra loại chuyện này!"
"Vậy bây giờ em phải làm sao? Họ sẽ giam em bao lâu?" Tôi kìm nén cảm giác buồn nôn và nhìn Chu Thuấn với ánh mắt cầu xin.
Chu Thuấn thở dài nói: "Ba ngày."
Ba ngày? không thể nào!
Nếu mọi người coi tôi là kẻ sát nhân đã đổ nước phân vào giếng thai nhi thì chắc chắn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gieng-thai-nhi/3645219/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.