Hứa Ngạn Văn nói toàn bộ những chuyện mà mình biết.
“Anh Hoắc thích kết bạn, trọng nghĩa khinh tài. Trong số những du học sinh, nhân duyên của anh ấy là tốt nhất, mọi người đều muốn kết bạn với anh ấy.”
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn trúc, khẽ rũ mắt, làm như không nghe nhưng lại nghe không sót một từ.
Khóe môi nhếch lên nụ cười.
Thích kết bạn là bởi vì hắn chẳng để ai trong lòng, trọng nghĩa khinh tài càng đơn giản hơn, vì hắn cũng chẳng để tiền trong lòng.
Hắn là người thế nào, đúng là không thể rõ ràng hơn được nữa.
Từ khi hai người gặp lại, hắn chưa từng giấu giếm Bạch Chuẩn chuyện gì.
Mà Bạch Chuẩn thì giấu hắn đủ thứ, chuyện A Tú, chuyện Thành Hoàng, còn cả chuyện hương mệnh có dài hay không.
Mắt Bạch Chuẩn sầm xuống, định nắm tay Hoắc Chấn Diệp nhưng cuối cùng lại khẽ siết ngón tay.
Hứa Ngạn Văn dè dặt thăm dò sắc mặt Bạch Chuẩn, lục lọi trong đầu, nhưng thực sự không thể nhớ ra nhiều chuyện liên quan tới anh Hoắc hơn. Anh ta nghiêm túc nói với Bạch Chuẩn: “Bạch tiên sinh, tôi thực sự không nghĩ nổi nữa.”
Mặc dù anh ta cũng xuất thân giàu sang, nhưng khi đi học chỉ nghiêm túc học tập, không chung đường với đám thiếu gia đi du học để chơi như Hoắc Chấn Diệp.
“Vậy còn chuyện…tình yêu thì sao?”
Hứa Ngạn Văn vô thức ngồi thẳng người, đương nhiên cũng có tin đồn về chuyện này.
Mặc dù không biết bao giờ Hoắc Chấn Diệp mới tỉnh, nhưng anh ta quyết định gánh trọng trách dỗ dành bạn trai thay bạn mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652184/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.