Buổi tối ở vùng tô giới rất ồn ào náo nhiệt, quán rượu Tây, nhà hàng Tây đèn đuốc sáng trưng.
Đầu Bự đạp xe đạp đi tuần trên phố, sau khi rẽ qua mấy con đường thì nhìn thấy chiếc xe dừng trước cửa hàng bánh ngọt, mắt anh ta sáng lên, đó chính là xe của Hoắc thiếu gia!
Đầu Bự cười, đạp xe thật nhanh tới trước đầu xe, định chào hỏi với Hoắc Chấn Diệp.
Đi tới trước xe, Đầu Bự nhìn thấy có người nằm ngửa trên ghế, đắp một tờ báo trên mặt như đang ngủ.
Đầu Bự ngó qua cửa kính, lẽ nào đây không phải Hoắc thiếu gia?
Ánh mắt Đầu Bự khẽ lướt qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhận ra đây là đồng hồ của Hoắc Chấn Diệp, anh ta bèn gõ cửa kính: “Hoắc thiếu gia! Hoắc thiếu gia, sao cậu lại ngủ ở đây?”
Trong xe không có động tĩnh gì, tờ báo đặt trên mặt khẽ phập phồng theo tiếng hít thở, rõ ràng vẫn còn sống.
Đầu Bự lập tức cảm thấy có gì không đúng, anh ta gõ mạnh vào cửa kính: “Hoắc thiếu gia! Tôi là Đầu Bự đây! Cậu tỉnh lại đi!”
Hoắc Chấn Diệp vẫn ngủ say, cửa kính bị gõ “rầm rầm” nhưng hắn vẫn chỉ nằm đó không cử động.
Bấy giờ Đầu Bự mới cuống lên, anh ta muốn cạy cửa xe, một tay ấn chặt tay nắm, một tay bám vào khung xe, dùng sức giật mạnh.
Dùng sức mạnh khiến Đầu Bự ngã ra đất, chiếc xe này không khóa, không cần tốt sức đã mở được ra.
Đầu Bự suýt nữa ngã lăn, anh ta lồm cồm bò dậy vươn tay vào trong lật tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652182/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.