Hoắc Chấn Diệp nắm chặt không buông: “Đợi một lát, để tôi bình tĩnh lại đã.”
Bạch Chuẩn rút tay rồi chùi vô áo, cau mày ghét bỏ: “Toàn mồ hôi.”
Ngay cả lòng bàn tay Hoắc Chấn Diệp cũng bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân yếu ớt giống như bị sốt cao. Bạch Chuẩn đưa cho hắn đĩa kẹo hạt sen: “Ngậm một viên đi.”
Vừa nếm được chút vị ngọt nơi đầu lưỡi, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều. Hoắc Chấn Diệp cởi áo sơ mi quăng sang một bên, tuy mặc áo rách cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn thấy hơi ngứa.
Vươn tay muốn gãi lại không gãi được.
Ai ngờ hắn vừa mới cởi áo, ánh mắt Bạch Chuẩn lại nhìn chăm chăm vào đó. Hoắc Chấn Diệp không thể nhìn tới, ngó thấy sắc mặt Bạch Chuẩn tối sầm, hỏi: “Sao thế?”
Trên lưng Hoắc Chấn Diệp có ba vết cào rất nhiều nhỏ, hắn định đưa tay sờ thử nhưng bị Bạch Chuẩn đập rớt: “Đừng có nhúc nhích.”
Mặc dù vết cào kia rất nhạt nhưng màu sắc đỏ thẫm. Oán khí ngưng tụ trên móng tay ma nữ, may mắn chỉ bị cào nhẹ, nếu như cào sâu hơn thì cả tấm lưng của hắn cũng sẽ thối rữa mất.
Bạch Chuẩn ấn Hoắc Chấn Diệp: “Nằm xuống.”
“Có ai ở ngoài không?”
Gã sai vặt đứng ở cửa đợi sai bảo, phòng ngừa lỡ như hai thiếu gia trong phòng gọi rượu gọi hí. Nghe thấy tiếng gọi, gã vội chạy vào, vừa mở cửa đã cúi đầu xuống. Ôi trời, quần áo cũng xé luôn rồi.
“Lấy một mâm gạo nếp mới nghiền tới đây, nếu không có thì lập tức đi nghiền.”
Gã sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-song/1652136/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.