“Thiếu gia, thiếu gia, mau mở cửa… rầm rầm rầm…”, đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, Tình Mỹ chợt thót tim.
“Dực Thụ, xảy ra chuyện gì thế?”
“Bọn họ phát hiện ra anh đang gọi điện, anh không nói với em nữa, nhớ kĩ,chín giờ sáng mai nhé! Đừng có chậm trễ!”, Dực Thụ nói rồi vội vàng cúpmáy.
Tình Mỹ siết chặt điện thoại, ngồi thần ra. Cùng Dực Thụ rời khỏi thành phố này.
Sau này chỉ còn Dực Thụ ở bên cạnh, không có Thuần Hạ và Sâm Trí.
Phải nói lời từ biệt với họ thế nào đây? Từ nhỏ đã lớn lên bên Thuần Hạ vàSâm Trí, phải vì sự lựa chọn của mình mà rời xa họ sao?
Mặc dù là như vậy, nhưng không gì có thể ngăn được trái tim mong ngóng được ở bên cạnh Dực Thụ.
Tình Mỹ cắn chặt môi, đứng dậy đi lên tầng hai. Nói với Thuần Hạ trước thìhơn! Dù gì cô ấy cũng luôn hiểu và ủng hộ quyết định của mình.
Cốc cốc cốc…
Tình Mỹ đứng ngoài gõ cửa. “Ai thế?”
Một lát sau, Thuần Hạ đang đắp mặt nạ, thò đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy Tình Mỹ liền kéo cô vào: “Tình Mỹ, có tin tức gì của Dực Thụ chưa?”
“Ừ!”, Tình Mỹ gật đầu, ngẫm nghĩ xem nên mở miệng thế nào.
“Thật không?”, Thuần Hạ ngồi bật dậy, lấy tay giữ cái mặt nạ, kinh ngạc hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi? Vẫn bị mẹ nhốt hả?”
“Thuần Hạ…”, Tình Mỹ nhìn Thuần Hạ, hai tay bấu chặt vào ghế.
Thuần Hạ nheo mắt nhìn Tình Mỹ, sau đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giay-phut-nay-thuoc-ve-chung-ta/1927732/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.